Lưu Trường phóng ngựa thật nhanh trên đồng hoang mênh môn, các kỵ sĩ theo sát sau lưng, dọc đường đi bách tính chăm chỉ canh tác, đất đai màu mỡ, trái quả trĩu trịt. Nhìn nụ cười trên mặt bách tính, Lưu Trường thậm chí còn vui hơn khi ở bên Trương Bất Nghi, còn đường hoàng tới nhà bách tính xin ăn.
Bách tính rất hiếu khách, gặp được khách quý, giết gia súc quý nhất trong nhà tiếp đãi chẳng lạ, thậm chí vì không có thức ăn mà giết người để tiếp đãi ... Có thể nói, hiếu khách tới khiếp đảm.
Đương nhiên, nay đang thời thịnh thế, không cần phải giết người đãi khách.
Lưu Trường khi đến nước Lương thì vô cùng gấp gáp, hùng hục lao tới, còn trên đường về thì đi một bước là dừng một bước, gặp nhà bách tính lại xin nước uống.
Cứ đi như thế cho nên mất rất lâu Lưu Trường mới tới được Hoằng Nông.
Lưu Trường lại dừng ở một nhà dân.
Lão giả hồ nghi mở cửa, biết quý khách tới xin nước uống thì mừng lắm, vội vàng mở rộng đại môn, dắt tay Lưu Trường vào nhà.
"Lão trượng, năm nay thu hoạch thế nào?"
"Tốt lắm, tốt lắm, nhờ ân đức thánh thiên tử, thời gian trước miễn thuế nông, trong nhà có lương thực dự trữ rồi." Nụ cười trên mặt ông già không cách nào che giấu được:" Lão phu sống hơn bảy mươi năm chưa từng thấy trong nhà bách tính có lương thực dự trữ."
"Nhưng lại nghe nói năm trước lại bắt đầu thu thuế rồi, có ảnh hưởng lớn không?" Lưu Trường hỏi:
"Ngài không biết, thuế mới khác thuế trước kia, nhà cùng khổ không phải nộp thuế ... Lão phu nghe nói do quốc khổ không còn tiền nữa nên thánh thiên tử hết cách, nhiều tiền nhiều lương thực phải nộp thuế, ít thì không, đó là ân đức của thánh thiên tử."
"Ta nghe tam lão các nơi nói chế độ này là mưu hại bách tính, muốn phản kháng hoàng đế."
"Bọn chúng phun rắm, tam lão chỗ lão phu không nói thế, họ nhiều lần giảng giải chính sách triều đình, nói thuế mới là thiết lập giúp cho bách tính." Ông già chỉ ngoài đường:" Ngài thấy đường sá không, nếu không có tiền thuế thì làm sao xây dựng? Chỉ có đám giàu có, tiền tài vô số, nhưng tham lam, không chịu bỏ ra chút nào ..."
Ông già nói tới đó chợt ý thức người trước mắt cũng là người phú quý, liền không nói nữa.
Lưu Trường cười to:" Ông không phải sợ, ta không phải đám tiểu nhân tham lam đó, ta biết cái đạo lý làm nhiều có nhiều, có nhiều nộp nhiều."
Nhưng ông già không chịu nói đề tài này nữa.
Lưu Trường không bức bách, hỏi tới tình huống khác.
"Thực sự là không dám tưởng tượng, lão phu còn nhớ rất rõ khi còn nhỏ, trong nhà không có lương thực, liên tục sáu ca ca bị chết. Không có quần áo phải lấy cỏ bện thành, len lén lên núi đào rau dại ..."
Càng là người lớn tuổi càng biết có được ngày hôm nay không dễ dàng, bởi thế mà những người này cũng ngưỡng mộ Lưu Trường nhất.
"Bây giờ thì khác rồi, lão phu có bốn nhi tử và hai nhi nữ, đều trưởng thành, tôn tử còn đọc sách. Ha ha ha, lão phu đời đời làm nô, không ngờ trong nhà còn có hiền nhân biết chữ ... Đám tôn tử đều biết viết tên cả ..."
Nghe ông già lải nhải liên hồi, Lưu Trường vui lắm, khẽ vuốt râu, mặt đầy đắc ý.
Rời nơi này, Lưu Trường càng thêm vui vẻ, tiếp tục xuất phát, đi vào huyện thành Hoằng Nông.
Huyện Hoằng Nông mấy năm qua phát triển không tệ, dựa vào ưu thế khoảng cách với Trường An, phát triển nhanh chóng, người qua kẻ lại tấp nập.
Lưu Trường mua ít đồ ăn ở thương phiến vên đường, nhìn xa xa xe xếp thành đoàn dài, chắn cả lối đi, hỏi:" Bên kia có gì ngon à?"
Thương phiến bất cười:" Quý nhân, đó là huyện nha đấy, không phải chỗ bán đồ ăn đâu."
"Hả? Huyện nha sao lại tắc thế?"
"Huyện trưởng mới tới là kỳ nhân, nghe nói bảy ngày mới đến nha môn làm việc một lần, thời gian khác thì đóng đại môn, nghỉ ngơi trong phủ. Vì thế mà cứ bảy ngày lại tắc đường một lần, đều để tới gặp vị huyện trưởng đó."
Mặt Lưu Trường đen xì, trẫm làm bảy nghỉ ba, ngươi dám bày ngày làm một à?
Thấy hoàng đế sắp phát tác, Lữ Lộc vội giữ lấy y, khuyên:" Khụ, khụ, ngài đừng nóng, chỉ là tin đồn thôi mà."
Thương phiến không vui:" Chẳng lẽ ta nói dối ngươi à? Chuyện này cả huyện đều biết, vị huyện trưởng này ngạo mạn, suốt ngày ở trong phủ, từ khi hắn tới, ta chưa gặp lần nào."
Lữ Lộc mặt sầm xuống, thầm hô không xong.
Quả nhiên Lưu Trường đã sải bước rời đi.
"Nhường đường chút, nhường đường chút."
Lưu Trường hết sức vô lễ đẩy quan viên trước mặt, những quan viên này phẩm cấp không lớn, đa phần là quan lại trong huyện, có người là quan lại hương lý. Bọn họ bị xô đẩy muốn phát tác nhưng nhìn vóc dáng của người này, ai nấy sợ hãi không dám nói nhiều.
Lữ Lộc và Đậu Quảng Quốc bám sát sau lưng Lưu Trường, nhìn hành vi vô lễ của hoàng đế, chỉ biết cúi gằm mặt, hi vọng không ai nhìn thấy mặt mình.
Khi Lưu Trường đi lên trên cùng thì một người chắn trước mặt y, ngươi này mặc võ phục, trông có vẻ là võ quan đương địa:" Ngươi là ai, muốn gì?"
"Nãi công là đô bưu, mau mau nhường đường."
Lưu Trường lớn tiếng quát, huyện úy hoảng sợ, không biết thật giả, đang định hỏi tiếp thì Lưu Trường đẩy ra. Hai giáp sĩ trông cửa định quay vào báo cáo thì Lưu Trường tóm cổ cả hai ném ra ngoài:" Không cần báo cáo, ta tự vào xem."
Lưu Trường xông thẳng vào, Lữ Lộc đi sau xử lý hậu quả, lấy ra nghiệm truyền, chứng minh thân phận thiên sứ, đám quan lại không dám tức giận nữa, vội vàng hành lễ.
Quả nhiên đúng như thương phiến nói, Lưu Trường vừa vào trong phòng thì thấy một kẻ lười nhác nằm trên giường, có quan viên ngồi quỳ trước mặt bẩm báo tình hình.
Nhìn thấy có người xông vào, người kia không hoảng, chỉ tò mò hỏi:" Các hạ là ai, tới đây làm gì?"
Lưu Trường quan sát người đó, tuổi không lớn, mặt mày nhợt nhạt, râu ngắn, ngôn từ ngạo mạn, không phải thứ tử tế. Lưu Trường cười nhạt:" Ta là đô bưu do Bái Quận cử tới, nghe nói nơi này có huyện lệnh trễ nải chính vụ cho nên tới điều tra."
Huyện lệnh thong thả ngồi dậy, song vẫn ngồi trên giường, chỉ một bên:" Mời ngài ngồi, đợi ta làm xong việc sẽ nói."
Lưu trường giận lắm, vẫn kiềm nén ngồi bên lắng nghe.
"Không thể vì có tam lão phản đối bệ hạ mà cảnh giác với toàn bộ tam lão trong huyện. Dưới tình huống họ không phạm trọng tội, ngươi lại phái người đi giám sát bọn họ, tìm kiếm chứng cứ phạm tội của họ, không phải là ép họ phản kháng bệ hạ à? Chuyện ngươi nên làm bây giờ là đi bái phỏng tam lão các nơi, hỏi suy nghĩ của họ, vỗ về họ, trấn an họ, đồng thời mời tiệc vài người trong số họ, chia rẽ họ, để họ không thể hợp mưu ..."
Khi Lưu Trường nghe người đó căn dặn công việc, lửa giận tiêu tan một ít.
Người này trông không phải loại quan lại vô dụng, dùng chính sách kết hợp thực tế, mềm rắn đầy đủ, vài câu làm huyện thừa biết phải làm gì.
Sao hắn lại trễ nảo chính vụ như thế?
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com