Trong lúc Lưu Trường còn hồ nghi thì huyện thừa đã nhận lệnh rời đi.
Người kia lúc này mới đủng đỉnh nói với Lưu Trường:" Ngài do quận thủ phái tới à?"
"Đúng."
"Phải đến sớm hơn mới phải, ta cũng không cần ở đây lãng phí thời gian, ta trễ nải chính vụ, không xứng làm huyện lệnh, lát nữa sẽ viết tấu từ chức ..."
Nói xong hắn lấy bút mực bên cạnh, chẳng có vẻ gì là lưu luyến chức vụ này.
Lưu Trường không nhịn được nữa, tóm ngay cổ hắn xách lên, không ngờ tên này quá nhẹ, thậm chí còn nhẹ hơn cả khuê nữ của y nữa. Nhất thời trường lão gia không nghĩ nhiều, trừng nhìn vào hai mắt hắn:" Bệ hạ ban cho ngươi chức vị, ngươi báo đáp bệ hạ thế à? Trễ nải chính vụ, bị phát hiện thì từ quan, ngươi không sợ bị tru di tam tộc sao?"
Tiếng quát này làm người kia sực tỉnh, nhìn thể hình của Lưu Trường tức thì hô lên:" Thần có tội, xin bệ hạ khoan thứ."
Đậu Quảng Quốc lúc này đã tới nơi, giữ tay Lưu Trường:" Bệ hạ, bệ hạ chớ giận ... Trước tiên cứ thả hắn ra rồi chúng ta từ từ nói."
Lưu Trường thở hồng hộc thả người trẻ tuổi đó ra.
"Tên ngươi là gì?"
"Thần Cấp Ảm, bái kiến bệ hạ!"
"Kỳ An à? Tên quỷ quái gì thế?" Lưu Trường lẩm bẩm:
Đậu Quảng Quốc ở bên vội giải thích:" Bệ hạ, là Cấp Ảm ạ, người này xuất thân hiển hách, nhiều đời trung lương, càng là học tử đứng đầu thái học năm ngoái, cực kỳ xuất chúng, khảo hạch cũng là tốt nhất, rất được thái tử yêu thích ..."
Lưu Trường lần nữa nhìn Cấp Ảm:" Đứng đầu thái học, bằng vào hắn à?"
Cấp Ảm cúi đầu không đáp, có vẻ với hắn đứng đầu thái học cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Đậu Quảng Quốc tới gần nói nhỏ:" Bệ hạ, người này từ nhỏ nhiều bệnh, không thể làm việc bên ngoài thời gian dài. Điện hạ rất coi trọng hắn, cho rằng hắn có tài quốc tướng, từng dẫn đi gặp Bắc Bình hầu ...."
"Ồ, lão sư trẫm nói sao?"
"Bắc Bình hầu nói, người này cương liệt cao ngạo, tầm nhìn hạn hẹp, có tài quản lý địa phương, không có tài trị quốc, có thể làm hương lại ...."
Khi đó thanh danh của Cấp Ảm ở Trường An cực lớn, Lưu An luôn mang hắn theo bên cạnh, rất tôn kính hắn, gần như mọi người đều nghĩ hắn sẽ là quốc tướng dự bị của Đại Hán.
Đáng tiếc vị quốc tướng dự bị này sau khi tràn trề tự tin đi gặp Bắc Bình hầu lại được một đánh giá như thế.
Từ tài tướng quốc biến thành tài hương lại.
Từ đó trở đi, người vây quanh hắn ít thấy rõ, tuy thái tử vẫn đối đãi với hắn như cũ, nhưng hắn thành trò cười ở thái học. Tiếp đó nữa hắn rời thái học, bị ném xuống địa phương làm huyện lệnh.
Đối với một người trẻ kiêu ngạo mà nói, chức vị này là một sự sỉ nhục.
Lưu Trường nghe xong thì cười lạnh:" Nhìn hành vi của ngươi hôm nay, lão sư trẫm quả nhiên không sai. Người đâu, trói tên này lại cho trẫm, mang về trị tội."
Tân nhiệm thành môn giáo úy hôm nay dẫn mọi người đợi trên đường.
Lữ Sản đã thăng lên triều đường rồi, chức vị này tất nhiên do người khác thay thế.
Quan chức này không tính cao, nhưng phụ trách nhiệm vụ phòng ngự xung quanh Trường An, nhất là sau khi Trường An bỏ tường thành lập trạm gác thì tất cả trạm gác xung quanh đều do thành môn giáo úy phụ trách.
Chức vụ này không phải ai cũng làm được, thành môn giáo úy phải là người thân phận không tầm thường, bối cảnh cực sâu.
Nên bây giờ cho Trương Yển đảm nhiệm.
Hắn là ngoại tôn được thái hậu sủng ái nhất, thân do tử của Lưu Trường, tài năng bình thường, nhưng thân phận tôn quý.
Quý nhân qua lại Trường An rất nhiều, người phụ trách phòng ngựa phải có thân phận và tước vị trấn áp người khác.
Có kỵ sĩ tới thông báo, xe của hoàng đế sắp tới rồi.
Trương Yển hít sâu một hơi, trước mặt trưởng bối, vãn bối luôn muốn thể hiện tốt nhất, hắn ưỡn thẳng lưng đứng trên chiến xa, kỵ sĩ và giáp sĩ bên cạnh cũng thế, không nhìn ngang ngó dọc.
Lưu Trường từ xa nhìn thấy Trương Yển toàn thân võ trang đứng đó, bên cạnh là giáp sĩ như hổ lang, cảm khái:" Đúng là do tử của trẫm."
Trương Yển tất nhiên cũng nhìn thấy cữu phụ nhà mình, vội xuống xe tới bái kiến.
"Bệ hạ!"
"Gọi cữu phụ là được."
"Cữu phụ!"
Lưu Trường gật gù hài lòng:" Khá lắm, có tiến bộ, năm xưa Lữ Sản suất lĩnh sĩ tốt không được uy phong thế này, dù cho vào nam bắc quân cũng là cường binh ... Xem ra học ở quân học không uổng phí."
"Thần không làm cữu phụ thất vọng ..."
"Thôi thôi, vờ vịt trước mặt trẫm làm gì, thoải mái chút. Đợi bao lâu rồi ...."
"Cháu đợi mười ngày rồi ..." Trương Yển thả lỏng, cười nói:" Cữu phụ sao chậm thế?"
"À lần này trẫm lại lập chiến công, bắt sống một huyện lệnh, ngươi xem ..."
Lưu Trường chỉ xe ngựa phía sau, Trương Yển liền nhìn thấy một người bị trói trên xe, miệng bị bịt lại.
"Ngươi này mưu phản ạ?"
"Không!"
"Phạm pháp ạ?"
"Không ... Tóm lại bị trẫm bắt rồi, chớ hỏi nhiều."
Trương Yển sững sờ:" Cữu phụ, nếu hắn không làm gì, cữu phụ bắt hắn như thế ...."
Lưu Trường nheo mắt:" À, có phải ngươi thấy chiến công này chưa đủ, muốn trẫm bắt thêm một giáo úy."
Trương Yển vội nghiêm túc nói:" Cữu phụ cần gì tự mình ra tay, nhìn mặt tên này là biết thứ tiểu nhân xảo trá rồi, dù bây giờ chưa làm gì, sau này sớm muộn cũng mưu phản! Bắt là đúng rồi!"
Lữ Lộc thở dài, đứa bé năm xưa ngoan bao nhiêu, vậy mà giờ thành thế này.
Lưu Trường hài lòng:" Ngươi nói đúng lắm, mau bảo giáp sĩ nhường đường."
Trương Yển ở bên bảo vệ hoàng đế vào thành, dọc đường mới biết người bị bắt là Cấp Ảm vang danh Trường An một thời.
Cấp Ảm được công nhận là đệ nhất tuấn tài của thái học, ai cũng cho rằng hắn học xong là sẽ tới triều đường, trước năm 30 tuổi thành cửu khanh .... Không ngờ một câu nói của Bắc Bình hầu thay đổi tất cả.
Cấp Ảm bị ném xuống địa phương, vô số học tử vốn kém xa hắn, giờ địa vị quan tước đều vượt qua ... Thế mà lại còn đắc tội với hoàng đế, tên này tha hồ sướng rồi.
Quả nhiên như Trương Yển nghĩ, vừa vào nội thành Trường An, Lưu Trường đã hạ lệnh đưa Cấp Ảm vào ngục.
Đậu Quảng Quốc nhắc:" Bệ hạ, người này yếu ớt nhiều bệnh ..."
Lưu Trường khoát tay:" Bảo người phía đó chiếu cố một chút, đừng làm hắn bị thường. Tên này nếu rèn luyện một phen, có khi đem dùng được, dù trẫm không dùng thì An cũng sẽ dùng."
"Vâng!"
Dặn dò xong Lưu Trường về thằng hoàng cung.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com