Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1156 - Chương 1156: Nhà Lao Gặp Hiền Hữu.

Chương 1156: Nhà lao gặp hiền hữu.

"A mẫu !"

Khi Lưu Trường xông vào Vĩnh Thọ Điện thì lão thái thái không phải chỉ có một mình.

Chỉ thấy bà cầm gậy gỗ, uy phong đứng giữa điện, Lưu Trường vội dừng bước, theo bản năng xoay người bỏ chạy.

Nhưng lại nghĩ, mình cả đống tuổi rồi, lại không gây chuyện, sợ gì lão thái thái??

Lưu Trường dừng lại nhìn về phía a mẫu, phát hiện hai thằng nhãi bị tụt quần, đánh nát mông.

Nhìn thấy Lưu Trường, Lưu Thiên hét lên: "Đại phụ cứu cháu."

Lưu Trường nghiêm mặt đi tới trước chúng, phẫn nộ chất vấn:" Hai thằng nhãi này, sao dám chọc giận thái hậu? Lần này lại gây chuyện gì?"

Y lớn tiếng quát, mắt lén nhìn a mẫu.

Lữ hậu giận lắm: "Bọn chúng hợp mưu trộm chiến xa của ngươi đi săn .... Muốn nuôi dã thú à? Phải để chúng nhớ đời, vô pháp vô thiên."

Lưu Trường cau mày: "Thứ không ra gì! Người đâu, mang tới chỗ hoàng hậu, để hoàng hậu xử phạt.

Tức thì có giáp sĩ đi vào, xách hai đứa nhóc đi.

Lưu Trường vội tới bên Lữ hậu, cười hì hì:" A mẫu chớ giận, chúng còn nhỏ không hiểu chuyện, không cần phải giận cho hại người, để Xu trừng phạt là được."

Lữ hậu không nguôi giận: "Không trông coi chúng, sau này sớm muộn cũng gây họa lớn."

Có thể nhìn ra a mẫu rất coi trọng hai đứa bé này, nếu là đứa bé khác trong tông tộc gây chuyện, bà không để ý mà giao cho hoàng hậu. Không phải ai cũng có tư cách làm lão thái thái giận.

"Ha ha ha, tính cách hoạt bát chút cũng tốt ạ, chỉ sợ chúng hèn nhát nhu nhược."

Lữ hậu mím môi:" Hai đứa bé này quá hoạt bát, tuổi này phải quản giáo nếu không lớn lên không thay đổi được nữa ... Chuyện này ta trải qua rồi, lúc còn nhỏ quá chiều chuộng, đợi lớn lên không quản nổi, thành tai họa."

Lưu Trường đồng cảm:" Vâng, a mẫu nói đúng, Tứ chính là loại đó."

Lữ hậu nhìn Lưu Trường chỉ biết thở dài, đúng là không quản nổi nữa.

Hồi bé đánh nó không đủ mạnh, giờ muộn rồi.

Trong lao ngục.

Cấp Ảm chỉ biết thở dài, sao chuyện lại thành thế này.

Tất cả tại Bắc Bình hầu.

Nhớ trước kia thái tử cao hứng dẫn mình đi gặp Bắc Bình hầu, chỉ vì mình nói thật vài câu, liền bị Bắc Bình hầu đánh giá như vậy.

Nghĩ tới cả đời mình, tâm tình Cấp Ảm dần bình tĩnh, đạo pháp tự nhiên, thuận theo tự nhiên là được nghĩ nhiều làm gì.

"Này, này!"

Khi Cấp Ảm nhắm mắt lại dưỡng thần thì có người đưa tay đẩy hắn.

Cấp Ảm mở mắt ra nhìn thấy một thiếu niên, vì trong lao ngục không rõ tướng mạo, chỉ thấy hắn rất vạm vỡ.

"Ngươi là ai, sao ta chưa bao giờ thấy ngươi?" Thiếu niên thấy Cấp Ảm nhắm mắt thì đẩy cái nữa:

Cấp Ảm thấy rất hoang đường:" Người ra vào lao ngục rất nhiều, các hạ nhận ra được hết à?"

"Ngươi không biết, đó là ngục ngoài thôi, phía bên trong này không phải ai cũng vào được đâu, ai vào đây đều biết ta!" Thiếu niên đắc ý lắm:

"Té ra các hạ phạm tội nhiều lần rồi."

"Ngươi chưa nói vì sao vào đây."

Cấp Ảm đáp:" Vì chửi mắng người khác."

"Có kẻ chửi mắng hoàng đế, ta nghe thấy nên đánh một trận, nếu giáp sĩ không tới kịp thời thì ta đánh chết rồi ... Sau đó bị giam vào đây, thế ngươi chửi mắng ai?"

Cấp Ảm tròn mắt, im lặng rất lâu mới nói:" Hoàng đế."

Lần này cả hai đều im lặng.

Mất một lúc sau thiếu niên gọi: "Lão Tứ, ngươi tới xem này, có người chửi mắng hoàng đế."

Thế là có thiếu niên khác từ bên cạnh đi tới nhìn chằm chằm Cấp Ảm, người này gầy hơn người kia.

"Ngươi nhất định rất có tài."

Cấp Ảm vốn chuẩn bị ăn đòn, không ngờ đối phương lại nói thế: "Vì sao?"

"Đơn giản, nếu ngươi không có tài mà chửi mắng hoàng đế sớm bị hôn quân ném đi Lũng Tây rồi, làm gì còn ở đây được."

Cấp Ảm sững sờ, người trong lao ngục này đều dũng cảm thế ư?

Hai người đó cùng trò chuyện với Cấp Ảm, rất nhanh hắn hiểu tính cách họ.

Thiếu niên hoạt bát nói:" Thời gian xử phạt của ta sắp hết rồi, nể tình cùng chung cảnh ngộ, ta nói cho ngươi cách rời khỏi đây ... Ta rất quen thuộc hoàng đế, ông ấy xưa nay luôn kính trọng hiền tài, nhưng vì không biết người ta có phải là chính trực thật không nên nghĩ cách thăm dò. Bây giờ ông ấy đang thăm dò ngươi, ngươi đừng hoảng, phải giữ tính cách cương liệt này, lần sau gặp ông ta càng cương liệt hơn, đừng chửi ông ấy, cứ nói ông ấy kém xa Cao hoàng đế .... Không biết đánh trận, trị quốc toàn dựa vào lão sư, bên cạnh toàn loại a dua nịnh bợ."

"Chỉ cần ngươi nói thế, chắc chắn thoát nạn lao ngục."

Cấp Ảm trầm tư nhìn hắn:" Vì sao các hạ không nói thế?"

"Đương nhiên ta nói thế, trên triều gian tặc quá nhiều, toàn hạng tiểu nhân. Không giấu ngươi, ta nghe nói nước Hạ khá lắm, ở đó kính trọng hiền tài, có thể làm việc lớn. Ta tính rồi, sau khi rời khỏi đây, ta nghĩ cách khuyên gián hoàng đế, sau đó tới nước Hạ. Nếu không dám khuyên gián hoàng đế thì ta không phải họ Lữ."

Khi Lưu Tứ và Lưu Lương được phóng thích ra, Lưu Tứ thậm chí còn lưu luyến, cứ quay đầu nhìn lại.

Tuyên Mạc Như sầm mặt:" Nếu đại vương thích lao ngục như thế thì thường xuyên tới nhé."

Lưu Tứ vội vàng cười nịnh:" Trọng phụ yên tâm, không tới, không tới nữa đâu ..."

Tuyên Mạc Như đột nhiên tóm lấy tay Lưu Tứ kéo lại gần, Lưu Tứ cả kinh, vội vàng che mặt, đừng thấy Lưu Tứ thường thường ngày hoành hành khắp nơi, nhưng mà gặp phải đám quần hiền của Lưu Trường thì phải tránh, sợ bị họ đánh. Đám người này hoàn toàn không ngại thân phận chư hầu vương của hắn.

Tuyên Mạc Như lại nói nhỏ bên tai hắn: "Lần sau đừng tự mình động thủ, nói cho ta biết là được."

Lưu Tứ tức thì sáng mắt: "Kính cẩn nghe trọng phụ dạy bảo."

"Cút đi!" Tuyên Mạc Như đá mông hắn mộ phát:

Lưu Tứ cười hì hì kéo tay Lưu Lương chạy đi, ra tới ngoài không kìm được vươn minh, rên một tiếng thoải mái.

Lưu Lương cau mày:" Tứ đệ, lần sau không được như thế nữa, vì cứu đệ, ta hại không ít người."

"Ha ha ha, làm sao mà hại được chứ?" Lưu Tứ cười ha hả khoác vai Lưu Lương:" Nói ra chúng còn phải cảm tạ ngươi, vốn chỉ là đám văn nhân vô dụng, chẳng ai biết tới. Lần này ngươi dẫn bọn chúng, khơi lên một hồi dư luận, để ai cũng biết, sau này sẽ được tôn trọng hơn, chắc chắn là chuyện tốt."

"Có điều sao ngươi nghĩ tới huy động văn nhân ra tay từ phương diện đạo đức? Nếu không phải gặp trọng phụ, ta có khi được thả ngay trong ngày."

Lưu Lương nghiêm túc nói: "Ta gặp được một hiền nhân, lần này đệ xảy ra chuyện, ta tới tìm ông ấy hỏi kế, ông ấy bảo ta phải làm sao."

"Đệ có biết, chuyện lần này khác lần trước, đệ công khai đánh người giữa đường, vi phạm luật pháp, là chuyện rất nghiêm trọng, dù là chư hầu vương cũng không thể làm thế."

"Đệ có biết năm ngoái có một triệt hầu vì đánh người giữa đường, ý đồ muốn cưới thê tử của đối phương, bị phán xử tử không? Tuy đệ là chư hầu vương, nhưng làm ra chuyện như thế giữa đường phố, nếu chẳng phải có cớ hiếu đạo, e khó chu toàn."

"Ồ, hiền nhân nào thế?" Lưu Tứ được chân truyền của hoàng đế, chỉ nghe thấy hai chữ hiền nhân hoàn toàn không nghe thấy lời cảnh báo phía sau:

Lưu Lương biết mình nói vô ích rồi, ngẩng đầu nhìn trời xanh, bất tri bất giác giống Loan Bố mỗi lần gặp Lưu Trường ...

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment