Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1157 - Chương 1157: Thịnh Thế Trong Mắt Mỗi Người.

Chương 1157: Thịnh thế trong mắt mỗi người.

Hai huynh đệ đang nói thì có xe lái tới.

Đó là mấy tâm phúc tới đón Lưu Tứ, hắn đắc ý nói:" Ngươi muốn đi đâu, cần ta đưa đi không?"

Lưu Lương lắc đầu:" Đệ đi trước đi, ta còn có chút việc."

Lưu Tứ cáo biệt đệ đệ, nhảy lên xe, vui vẻ rời nhà giam.

Người đánh xe là Hạ Hầu Tư, hắn đang trách móc:" Tên Trương Thang đó không phải là người, đại vương phái người đi bảo vệ người nhà hắn, vậy mà hắn bắt đại vương, không nể nang gì .... Đúng là thứ tiểu nhân vô tình vô nghĩa."

Nhắc tới tình nghĩa, mặt Lưu Tứ biến sắc.

"Phải, chỉ ngươi có tình nghĩa thôi, thấy Trương Thang tới là đánh xe chạy mất, còn đem theo Đổng Trọng Thư, La Cống theo, ném ta ở lại đó! Một đám tiểu nhân, ngươi không bằng cả Trương Thang."

Càng nghĩ càng tức, Lưu Tứ vươn tay bóp cổ Hạ Hầu Tứ.

Hạ Hầu Tứ hét lên giải thích:" Đại vương chớ làm bừa, thần đang đánh xe đấy."

"Tên Trương Thang đó hung dữ như vậy, cho dù bọn thần có hành hiệp trượng nghĩa thì sao? Lần trước triệt hầu hành hung người giữa đường bị xử tử đấy, bọn thần phải chạy chứ, ngài là chư hầu vương nên không chết được."

"Đó là lý do các ngươi bỏ chạy đấy à?"

"Chủ yếu con là vì đại vương đang nóng máu, không kéo đi nổi ..."

Lưu Tứ hít thở mấy lượt:" Môn khách thời Xuân Thu vì chủ quân mà chết, ta lại bị môn khách vứt bỏ. Lòng người không như xưa, lòng người không như xưa."

Đương nhiên, Lưu Tứ không so đo cái này, đây là chuyện họ thương lượng trước rồi, ai chạy được cứ chạy ... Chẳng qua là hắn không kịp chạy thôi.

Bọn họ tập trung ở nơi làm việc, chia sẻ tin tức thời gian qua.

Đổng Trọng Thư trông có vẻ mệt mỏi:" Thái học bây giờ loạn rồi, vị lệnh sử mới tới đúng là ... Đúng là ...."

Mãi mà hắn không biết đánh giá người này thế nào, cuối cùng nói:" Đúng là không bằng Hạ Hầu Tứ."

Lưu Tứ kinh hãi:" Hắn là ai, sao tệ thế?"

"Đó là Bình Dương hầu Tào Kỳ, người này tới thái học không lâu đã khiến người người tức giận. Người này bất học vô thuật, lại thích chỉ tay năm ngón, bằng vào thân phận của mình, gây sự khắp nơi, các tế tửu bị hắn sỉ nhục ... Hiện giờ hắn thành kẻ thù chung của cả thái học. Nói ra giờ rất ít người tới tim thần gây chuyện, đều đi chửi Bình Dương hầu rồi."

"Sao tên đó thành lệnh sử được?"

Hạ Hầu Tứ cũng nói:" Cũng chẳng biết sao, nên đó uống rượu say ở Ngũ Đỉnh Lâu, bốc phét gì mà mình từng đánh nhau với người Hồ, một đánh bốn năm người Nguyệt Thị ... Kết quả Đồ Đường của Nam Quân đánh cho một trận ... Rồi sau đó chẳng hiểu sao mấy hôm sau thành thái học lệnh sử."

Lưu Tứ ngẫm nghĩ: "Có lẽ a phụ có tính toán .... Thôi, không nói hắn nữa, thái học gần đây có tài tuấn nào không?"

Đổng Trọng Thư lắc đầu:" Chỉ có thần thôi"

Chẳng phải Đổng Trọng Thư khoác lác, ở thái học danh tiếng của hắn còn hơn cả Cấp Ảm, giờ đây hắn đã bắt đầu nghiên cứu chủ trương của mình, có lý luận riêng, đây là chuyện rất kinh người, vô số tế tửu vẫn còn cắp sách học người khác kia kìa.

Thế nên trong người cùng trang lứa, hắn không đối thủ.

Cùng lúc đó Lưu Trường đứng bên đường nhìn ra xa, kiên nhẫn đợi có một chút đã hỏi:" Sao Mãi còn chưa tới?"

Lữ Lộc nhìn sắc trời, ngán ngẩm đáp:" Bệ hạ, chúng ta vừa mới tới mà ... Ít nhất phải nửa canh giờ nữa."

Lưu Trường chán nản ngồi luôn xuống bãi cỏ.

"Thằng nhãi Trần Mãi đó nhất định là thong thả đi đường, du sơn ngoạn thủy cho nên mới chậm như thế."

Trường lão gia hôm nay bỏ cả chuyện trọng yếu ở Thượng Lâm Uyển, hi sinh lớn như thế là để đón hảo huynh đệ Trần Mãi.

Trong đám quần hiền thì Trần Mãi là số ít đáng tin, nay hắn vào triều để nhận trọng trách. Lưu Trường chuẩn bị đem cơ cấu quan trọng nhất hiện nay giao cho Trần Mãi.

Trên đường có bách tính qua lại, nhìn thấy thương cổ gánh quả đi qua, Lưu Trường vội gọi lại mua một ít ăn, người kia vui lắm, chưa vào chợ đã khai trương rồi.

Khi Lưu Trường đang ăn hoa quả quên cả việc chính thì Lữ Lộc nhắc:" Bệ hạ, tới rồi."

Lưu Trường vội đứng dậy, sai Đậu Quảng Quốc thu hết hoa quả lại ăn sau rồi mới đi.

Lần này Lưu Trường không trống giong cờ mở nghênh đón, tính cả giáp sĩ cũng chỉ có sáu bảy người.

Trần Mãi cũng vậy, tính cả tùy tung thì chưa tới mười người, hắn vừa xuống xe thì bị con gấu lớn lao tới ôm siết lấy.

Trần Mãi hự một tiếng, chỉ thấy trước mắt tối sầm, may mà Lưu Trường kịp buông tay không thì tới Trần Khôi kế thừa tước vị rồi.

"Mãi, sao trông tang thương thế? Nào, xem trẫm đi, vẫn cứ khỏe mạnh như trước."

Lưu Trường khoe cánh tay, cơ bắp kinh người chẳng kém gì năm xưa, chỉ có điều đường nét không còn rõ như trước, thịt nhiều hơn, cũng vì thế mà càng thêm hùng tráng.

Trần Mãi thi lễ xong, nhìn Lữ Lộc bên cạnh cảm thán:" Lộc đúng là sống sướng nhất, bao năm qua không phải trải sương gió, vẫn xinh đẹp như thế."

Lữ Lộc mặt tối sầm:" Đừng cho rằng mình ở ngoài kia lập ít công lao là có thể vô lễ với ta, cẩn thận ta nói xấu với hoàng đế đấy."

Đậu Quảng Quốc chẳng ngạc nhiên nữa, quan hệ của bệ hạ với một số đại thần đã tới mức hoang đường, hoàn toàn không phải là quân thần.

Trần Mãi đã lâu rồi chưa về Trường An, lần này về chẳng có chuyện gấp, Lưu Trường kéo hắn đi giới thiệu thay đổi ở Trường An.

Không ít huyện thành xung quanh đã bị Trường An mở rộng nuốt chửng, nơi này có chợ phồn vinh, người qua lại không dứt, sản nghiệp giải trí phát triển, hình thành văn hóa thị tỉnh.

Lưu Trường chuyên môn giới thiệu các quần thể kiến trúc, đâu là tửu lâu, đâu là các loại học phủ, cùng đủ chốn giải trí mới xuất hiện.

Thế nhưng Trần Mãi nhíu chặt mày, lòng hết sức lo lắng, Lưu Trường nhìn thấy phồn hoa thịnh thế, hắn thì thấy áp lực lương thực nặng nề.

Sản lượng lương thực quanh Trường An rất hữu hạn, đất canh vốn không nhiều mà Trường an lại thu hút nhân khẩu khắp nơi tới, khiến áp lực lương thực ngày một lớn .... Có điều Trần Mãi không vội nói ra vào lúc bệ hạ vui vẻ nhất.

Đầu đường có vài người biểu diễn, hết sức náo nhiệt.

Có tráng hán tay cầm gậy gỗ, cây gậy cực lớn, phải hai tay mới ôm được, vậy mà tráng hán múa cây gậy rất đẹp, bay qua bay lại, gió vù vù, người vây quanh vỗ tay reo hò.

Tráng hán đắc ý dựng cây gậy ở bên, mời người xung quanh thử.

Có mấy người bộ dạng du hiệp dốc hết sức bình sinh cũng chỉ nâng được cây gậy lên, còn muốn múa nó thì khỏi.

Lưu Trường thò đầu ra, mắt nóng bỏng nhìn cây gậy gỗ.

Tráng hán bán nghệ nhìn thấy Lưu Trường, mặt biến sắc, ôm cây gậy gỗ, bái tạ mọi người chạy như bay.

Lữ Lộc không nhịn được cười:" Xem ngài dọa người ta kia, hắn sợ ngài đập chén cơm của hắn đấy."

Lưu Trường cũng cười to:" Ai đập chén cơm của hắn, ta còn định cho hắn ít tiền ..."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment