Đi quanh Trường An vài vòng, đám Lưu Trường tới một tửu lâu, tửu lâu gần đây mới xuất hiện, so với quán ăn và quán rượu hồi xưa thì khác, sau khi Lưu Trường bỏ luật cấm dân gian tụ tập uống rượu và cấm mở quán tư thì mới có nơi vừa văn vừa uống rượu này. Bên trong càng cái gì cũng có, có người đang thuyết thư, kể chuyện đương kim hoàng đế đi chơi Ba Thục, gặp phải Điền vương mưu phản, một mình chống vạn quân, lấy đầu phản vương.
Lữ Lộc chửi thầm dù có bệ hạ với Hạng Vũ, Vũ Dương hầu cộng lại cũng chẳng chống nổi vạn quân.
Mọi người đi dạo mấy vòng nữa, cuối cùng mới về hoàng cung.
Ngồi trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường chuyên chú hỏi tình hình Ba Thục.
Quần thần tán gẫu rất lâu, cuối cùng Lưu Trường mới nói ra nguyên nhân triệu Trần Mãi tới.
"Từ sau khi cải cách, hiền tài trong triều không đủ dùng nhất, đặc biệt là công bộ, đầu tiên để Quý Bố phụ trách một thời gian, sau đó để Tô Ý đảm nhận, nhưng họ không sở trường chuyện này, cho nên trẫm muốn ngươi về làm công bộ khanh."
Trần Mãi rất bình tĩnh, hắn sớm dự liệu được bệ hạ vội vàng gọi mình về là vì có chỗ trống cần mình tọa trấn.
Nhưng mà hắn không ngờ lại vị trí quan trọng như công bộ khanh.
"Bệ hạ, thần tuy từng làm việc tương tự ở địa phương, nhưng trong triều có người thích hợp hơn, như Trần Đào chẳng hạn."
Lưu Trường lắc đầu:" Trần Đào biết làm việc nhưng không biết làm quan, công bộ khanh cần phải điều động, phân phối, quan hệ với cơ cấu khác, ông ta không làm được. Trẫm biết ngươi không sở trường chuyện này, nhưng không quan trọng, chỉ cần ngươi gánh chịu áp lực, không sợ chất vấn từ quần thần, không xảy ra sai lầm là được."
Ở đây ai cũng biết hoàng đế coi trọng khoa kỹ.
Chỉ là áp lực của công bộ, hay nói chính xác hơn la thượng phương, vô cùng lớn, bị chất vấn nhiều, sớm thành gai trong mắt bọn họ.
Trần Mãi có chút tức giận, hắn hiểu rồi, là do quần thần không tín nhiệm hoàng đế, bệ hạ chứng minh nhiều như thế, nếu không có bệ hạ làm gì có thịnh thế ngày nay. Sao chúng dám?
Lữ Lộc nhìn thần sắc Trần Mãi nhận ra ngay không ổn, mơ hồ có sát khí.
Trần Mãi nói lớn:" Thần nguyện ý đảm nhận, có điều thần có điều kiện, xin bộ hạ cho công bộ khanh đứng đầu các bộ khanh."
"Cái gì?"
Không chỉ Lưu Trường mắt trợn trò, cả Lữ Lộc và Đậu Quảng Quốc đều giật nảy mình nhìn Trần Mãi.
Tên này đang nói gì thế? Trước nay luôn là lễ đứng đầu cửu khanh, lễ là lão đại, dù triều đình cực kỳ coi trong nông tang mà nông bộ cũng không dám nhận mình là lão đại. Ngươi chỉ là cái công bộ bị chất vấn mà muốn làm lão đại, không phải nằm mơ nói mộng à?
Sao có thể chứ?
Không ngờ Lưu Trường sau một thoáng sửng sốt thì cười to:" Được!"
Lữ Lộc sững sờ:" Bệ hạ ..."
Trần Mãn cắt lời hắn:" Vậy thì thần tiếp nhận."
Lưu Trường không còn căn dặn gì nữa, bảo Trần Mãi về nhà nghỉ ngơi.
Lữ Lộc lấy lý do tiễn Trần Mãi đi theo, mặt đầy vẻ khó tin:" Ngươi có điên không đấy?"
"Cửu khanh tuy không sắp xếp rõ ràng, nhưng ai cũng biết lễ đứng đầu. Ngươi làm thế sẽ khiến triều thần phản ứng kịch liệt, ngươi sẽ khó sống lắm đấy."
Trần Mãi mặt lạnh băng:" Chỉ sợ chúng không dám tới làm khó."
"Ý ngươi là gì?"
"Ta hỏi ngươi, bệ hạ là hoàng đế thế nào?"
Lữ Lộc nghĩ tới hành vi không giống con người của bệ hạ bao năm qua, rốt cuộc không đưa ra được đáp án ... Chẳng lẽ nói bệ hạ đức sánh Kiệt Trụ, công so với Nghiêu Thuấn?
Trần Mãi tiếp tục nói:" Từ cổ chí kim, đã từng có hoàng đế như vậy chưa?"
"Cái này thì đúng là chưa có."
"Bệ hạ coi trọng công bộ, thiên hạ đều biết, đám ngu xuẩn lại dương dương tự đắc, cho rằng đã nắm được khuyết điểm của bệ hạ, ra sức đả kích ... Ta nghe lời bệ hạ nói hôm nay mà chua xót, quần thần vậy mà không ai nguyện tin bệ hạ, vì bệ hạ chấn hưng công bộ, để bệ hạ phải điều ta từ xa xôi vạn dặm về triều. Bọn chúng đáng giết."
Lữ Lộc hiểu ra:" Nên ngươi cố ý gây sự?"
"Nếu công bộ sẽ bị quần thần gây khó dễ, vậy ta không đợi chúng tới, ta đánh trước ... Từ hôm nay triều đình phải thay đổi." Trần Mãi nói rất kiên quyết:
Lữ Lộc không khuyên can, chỉ nhắc:" Đừng làm càn, Tuyên Mạc Như ở Hình bộ, liên hệ với hắn trước."
Chưa đợi Lữ Lộc nói xong, Trần Mãi đã đi mất, nhìn bằng hữu tức giận như thế, hắn chỉ biết thở dài.
Đáng tiếc mình không có tài năng như thế.
Tin tức Trần Mãi quay về Trường An không được coi trọng, trừ quần hiền ra thì chẳng ai tới bái kiến, vì Trần Bình đã không còn, mà tính cách Trần Mãi không dễ gần, thời gian ở Trường An không nhiều.
Còn Lưu Trường dẫn người tới lao ngục.
Cấp Ảm trong lao ngục một thời gian rồi, không phải chịu khổ gì, quan lại ở đây rất chiếu cố hắn.
Cho tới một ngày có giáp sĩ kéo hắn ra khỏi nhà lao, đưa tới một gian phòng khác, ở đó hắn thấy bệ hạ và hình bộ khanh.
Cấp Ảm bình thản hành lễ.
"Thời gian qua nghỉ ngơi khoe chưa?" Lưu Trường hỏi:"
"Khỏe ạ."
"Cho ngươi một cơ hội ra ngoài, ngươi có muốn không?"
Cấp Ảm nghiêm túc nói:" Thần vướng vào lao ngục tất nhiên muốn ra ngoài, nhưng thần không vì tư lợi mà làm việc tổn hại lợi ích Đại Hán."
"Ý ngươi là trẫm sẽ làm thế?"
"Bệ hạ chinh chiến bốn phương, chẳng phải vì mình mà hại bách tính à? Quốc gia hiếu hiến ắt vong, bệ hạ mở rộng biên cương, được danh vọng lớn, nhưng khổ cho bách tính và tướng sĩ xuất chinh ... Bệ hạ đánh Thân Độc, phát động bách tính ba nước tây bắc, bách tính vì đại quân vận chuyển lương thực, hoang phế đồng ruộng, không biết bao nhiêu người chết trên đường, bệ hạ có biết việc này không?"
Sắc mặt Lưu Trường tức thì trở nên khói coi.
Tuyên Mạc Như mắng:" Ngươi chỉ là thằng nhãi ranh biết cái gì? Thân Độc có lòng bất chính, bệ hạ thảo phạt Thân Độc, bảo vệ bách tính biên ải. Hơn nữa bay giờ bách tính há chẳng phải hưởng lợi từ Thân Độc? Nếu chẳng phải vì triều cống, triều đình há có thể thực thi nhiều chính sách lợi dân như thế?"
Cấp Ảm tiếp tục nói:" Chuyện đã qua không thể thay đổi, nói nhiều cũng vô ích, nhưng ngài nói chuyện xuất chinh Thân Độc lợi cho bách tính. Có điều tiền xuất chinh từ thuế của bách tính, góp sức ven đường là bách tính, bỏ mạng là bách tính, nhưng Thân Độc triều cống được bao nhiêu phần cho bách tính, chỉ thấy đại tộc càng ngày càng lớn mạnh ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com