Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1159 - Chương 1159: Để Công Thay Lễ.

Chương 1159: Để công thay lễ.

Tuyên Mạc Như nghe Cấp Ảm chỉ trích hoàng đế ngay trước mặt thì nổi giận, muốn sai người bắt lấy, nhưng Lưu Trường ngăn lại.

Lưu Trường lần nữa đánh giá người trước mặt, đột nhiên cười to:" Tên này làm trẫm nhớ tới Chu tướng năm xưa, sau khi Chu tướng mất, rất ít người dám nói với trẫm như thế nữa."

"Nóng tính đấy, chỉ là không biết tài năng ra sao?"

Cấp Ảm không trả lời Lưu Trường cứ tự nói:" Trong lao ngục thần gặp Hạ vương, mới đầu thần không nhận ra, nhưng hắn ngầm xui thần phạm thượng, thần liền đoán ra .... Bệ hạ giam nhi tử phạm sai lầm của mình vào lao ngục, chứng tỏ bệ hạ là người chính trực, sao bệ hạ không thể dung những người thắng thắn khuyên gián? Bệ hạ yêu thương nhi tử, nếu phát hiện nhi tử có điều không đúng, sẽ tiếp tục bao che hay khiến hắn thay đổi?"

"Hiền nhân đối đãi với quân vương của mình, nếu thật lòng yêu thương, quân vương làm sai, nên bao che hay nên để quân vương sửa đổi."

Tuyên Mạc Như càng giận hơn:" Ngươi dám so bệ hệ với nhi tử à? Ngươi đâu!"

Lưu Trường cười ha hả:" Trẫm đã gặp các loại đại thần, xưa nay dùng người không nhìn tính cách, chỉ nhìn tài năng .... Có chuyện này trẫm muốn hỏi ngươi, quần thần khuyên trẫm giảm bớt nâng đỡ công bộ, đem tâm tư đặt vào chính sự , giảm thiểu ưu đãi tượng nhân, thu hồi tước vị ban tượng nhân, không vì phát minh của họ mà ban thưởng lớn nữa, muốn trẫm coi trọng sĩ nhân, khinh thường tiểu nhân. Còn có người nói thẳng, muốn trẫm công khai bản thiết kế của thượng phương, chia cho bách tính thiên hạ, chớ tranh lợi với dân."

"À phải rồi, còn muốn trẫm đuổi Mặc, Kham Dư gia khỏi thái học, tránh họ đầu độc bách bính, đầu độc quân vương."

"Trẫm biết ngươi là người thái học, trẫm hỏi ngươi, trực thần ngươi nói sao?"

Cấp Ảm hết sức bình tĩnh đáp:" Thần cho rằng lời những kẻ đó chỉ là rắm chó.

Lưu Trường tức thì cười điên cuồng:" Rất tốt, ngươi giữ được mạng rồi, hôm nay ngươi sẽ xuất ngục, tới công bộ nhậm chức."

Quyết định của Lưu Trường rất nhanh gây ra một cơn bão liên quan tới công bộ.

Trong công bộ phủ, tân nhiệm bộ khanh Trần Mãi ngồi ở thượng vị, nheo mắt nhìn quan lại.

Mấy ngày trước Trần Mãi đã điều tra những quan lại dưới quyền mình, đã quen thuộc với họ, nhưng hôm nay mới là lần đầu gặp.

Trong đó đứng trên cùng là Trần Đào.

Trần Đào đeo chức công bộ tả phó xạ, địa vị chỉ dưới bộ khanh, một vị hữu phó xạ khác là Dương Thành Khứ Tật, nhi tử Dương Thành Duyên người xây lên thành Trường An.

Mấy năm qua địa của công tượng điên cuồng tăng lên, những người làm việc thực này bị đám khua môi múa mép ra sức công kích, gào thét duy trì sĩ nông công thương, để chúng mãi mãi đứng trên đầu trên cổ người khác.

Các đại thần không phải không nhìn thấy năng lực của công tượng, nhưng cho rằng đám công tượng đó chỉ xứng nghe lệnh mình làm việc thôi, cần gì cho quan cho tước.

Bị Trần Mãi nhìn chằm chằm, ai nấy đều bất an.

"Chư vị, từ hôm nay trở đi, do ta chấp chưởng công bộ."

"Kỳ thực vốn không nên do ta làm vị trí này, vì ta không hiểu công trình, không hiểu công tượng ... Nhưng tuy ta không hiểu những cái đó, ta lại hiểu bệ hạ."

"Bệ hạ từ khi lên ngôi, thiên hạ thái bình, trong nước hưng thịnh, ta biết năng lực của bệ hạ, biết bệ hạ không sai."

"Từ hôm nay trở đi công bộ sẽ thành cơ cấu quan trọng nhất Đại Hán... các ngươi gặp bất kỳ khó khăn gì, đều có thể tới tìm ta, nếu có kẻ không phục, cứ tới tìm ta .... Sau này triều nghị sẽ có đại sự, chư vị nên đề phòng."

Mọi người đều kinh ngạc, không hiểu vì sao Trần Mãi nói những chuyện này.

"Bệ hạ tín nhiệm chư vị, chư vị cũng đừng phụ kỳ vọng của bệ hạ, hết thảy phiền toái, ta sẽ đích thân xử trí, nhưng các ngươi cũng cần có thành quả báo đáp bệ hạ."

"Được rồi, các ngươi về đi, làm việc của mình, sau này trừ khi là gặp phải phiền toái hay có yêu cầu gì thì không cần tới tìm ta, yên tâm làm việc là đủ."

Mọi người bị làm cho không hiểu gì cả, vẫn hành lễ rồi mới rời đi.

Trong phủ còn lại đúng một viên quan, cũng chính là trợ thủ mà hoàng đế đưa tới cho Trần Mãi.

Cấp Ảm.

Trần Mãi hứng thù nhìn Cấp Ảm, hỏi:" Ngươi có hiểu nguyên nhân ta nói những lời hôm nay không?"

Cấp Ảm là số ít quan lại đối diện với Trần Mãi mà không mất bình tĩnh:" Hiểu ạ."

"À, vậy ngươi nói xem ta chuẩn bị làm thế nào?"

"Quân hầu chuẩn bị phản kích quần thần trong triều, ép họ phải thừa nhận địa vị của công tượng, từ đó phá vỡ thành kiến của triều đình với công tượng, sau đó cuốn phăng cả thiên hạ, khiến công tượng không còn thấp kém nữa."

Trần Mãi cau mày:" Vốn là chuyện rất tốt, vì sao từ miệng ngươi nói ra lại có mùi vị mưu phản?"

"Quân hầu muốn chống lại sĩ nhân, trong mắt họ, ngài khác nào mưu phản."

"Bảo sao bệ hạ nói ngươi là người dám nói, vậy ngươi xem chuyện này có thể thi hành không?"

Cấp Ảm ngồi thẳng lên:" Từ khi bệ hạ lên ngồi, các ngành nghề phát triển mau chóng, trong đó công tượng, y, thương cổ có địa vị tăng lên rõ rệt ... Nhưng địa vị họ càng cao càng bị đàn áp mạnh, vì họ uy hiếp tới lợi ích của sĩ nhân."

"Muốn nâng cao địa vị của công tượng, tuyệt đối không thể thông qua ban thưởng mà thay đổi được, mà phải qua thay đổi tư tưởng. Đám người coi đạo đức và kinh sách quan trọng hơn hết thảy thấy phải chèn ép công tượng mới duy trì được Đại Hán, dù ngài giết họ, uy hiếp họ cũng không thay đổi được."

"Cách tốt nhất chính là có được ủng hộ của thái tử, trong học thuyết Hoàng Lão của thái tử, hết sức coi trọng công tượng, đem kỹ thuật thành phép của tiên nhân, khiến nhiều người chủ động học theo ..."

Trân Mãi cắt lời:" Ta biết ngươi xuất thân Hoàng Lão, ngươi không có ý gì khác chứ?"

"Không ạ, nếu cái có thể khiến tất cả học phái thừa nhận công tượng là được, nhất là đám người Nho gia, xưa nay ngoài chữ nghĩa thì khinh rẻ tất những cái khác."

"Thay đổi tư tưởng thì không thể làm được trong ngày một ngày hai, nhưng ta muốn thay đổi trong thời giai ngắn."

Cấp Ảm lắc đầu:" Thế thì ti chức không giúp gì được ngài rồi."

"Không, ngươi rất hữu dụng, nhất định giúp được ta." Trần Mãi nói rồi đứng dậy hô:" Chuẩn bị xe."

Nơi Trần Mãi muốn tới là lễ bộ phủ cách đó không xa, tức là lão đại ca các bộ khanh.

Lễ bộ khanh Lục Giả và Trần Mãi chẳng có giao tình gì, Lục Giả là lão thần trên triều, địa vị rất cao, thanh danh lớn. Khi Trần Mãi tới bái kiến, Lục giả không niềm nở gì, ngồi im tại chỗ, có ý cậy già lên mặt.

Trần Mãi rất cung kính, hành lễ bái kiến xong rồi ở một bên.

"Bệ hạ nói, ngươi muốn thay thế ta?" Lục Giả là người thẳng tính, hỏi ngay:

Trần Mãi lắc đầu:" Không phải thay thế ạ."

"Ồ, vậy ngươi tới tìm ta làm gì?"

"Muốn cầu viện ngài, nhờ ngài giúp đỡ."

Mặt Lục Giả dễ coi hơn một chút:" Chuyện gì?"

"Để công bộ thay lễ bộ."

Lục Giả khựng người hồ nghi nhìn Trần Mãi, mình không nghe nhầm chứ, tên này vừa nói gì thế?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment