Trong Hậu Đức Điện, Lưu Chương đang bẩm báo những việc vụn vặt trong triều.
Lưu Trường nghe tới díp mắt, nhưng lại không thể không nghe.
"Nói xong chưa?"
"Nói xong rồi ạ."
"Chỉ chút chuyện như vậy mà cũng tới bẩm báo với trẫm à?" Lưu Trường hết sức xem thường:" Chẳng qua là Trần Mãi đi gặp vài đại thần thôi, có phải chuẩn bị mưu phản đâu."
"Nhưng Lục công ..."
"Chẳng qua là đuổi Trần Mãi ra ngoài thôi, có gì to tát?"
Lưu Chương đành hành lễ:" Vâng!"
"Được rồi, đi đi, đừng có nhìn chằm chằm vào những người đó nữa, chủ ý tới địa phương vào, nơi không yên phận như nước Triệu ấy, có gió lay cỏ động thì phải tới nói với trẫm ngay."
Lưu Chương vừa rời điện thì Lưu Lương đi lướt qua bên cạnh, Lưu Lương vội dàng lại hành lễ, Lưu Chương chỉ khẽ gật đầu, lạnh lùng đi tiếp. Làm công việc của hắn không được thân cận với bất kỳ ai, dù có là máu mủ cũng thế.
"Lương, sao lại tới đây thế?"
"Con tới đây thỉnh tội với a phụ, lần trước vì chuyện của Tứ ..."
Lưu Trường cười, đối với đứa con yếu ớt nhiều bệnh này, y luôn ôn hòa, bảo Lưu Lương tới gần, xoa đầu nói:" Chuyện đó có là gì đâu, nếu chút chuyện đó cũng phải thỉnh tội thì Tứ nó tự sát tạ tội lâu rồi."
"Kỳ thực ngươi làm không tệ, trẫm không ngờ ngươi có bản lĩnh đó, có dẫn dắt bao nhiêu văn nhân la hét trợ uy cho ngươi, khá lắm. Trước kia trẫm bảo ngươi tiếp xúc với những người này quả nhiên là đúng, sau này phải qua lại nhiều hơn."
Lưu Lương do dự một chút nói:" Con tới đây cũng là vì muốn suất lĩnh những văn nhân đó trợ giúp a phụ."
Lưu Trường kiên nhẫn hỏi:" Ngươi chuẩn bị giúp trẫm việc gì?"
Lưu Lương nghiêm túc nói:" Con chuẩn bị mở yến hồi, triệu tập văn sĩ Trường An, lấy công làm đề, thưởng cho người viết hay, để họ tạo dư luận tích cực giúp a phụ."
"Vì sao lại nghĩ tới chuyện của công bộ."
"Vương công nói ạ, con đem chuyện Khúc Nghịch hầu tới Trường An nói với ông ấy, ông ấy nói a phụ chuẩn bị chấn hưng công bộ, để công bộ không bị kiềm chế nữa. Con muốn giúp a phụ."
Lưu Trường lẩm bẩm:" Con chó già ... À vị đại hiền đó có tài đấy ... Ông ấy bảo ngươi bày tiệc khoản đãi văn nhân à?"
"Không ạ, do con nghĩ ra, con nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể giúp a phụ như vậy thôi. Những văn nhân này địa vị tuy không cao, nhưng sở trường thi phú, phát biểu trên báo thường có ảnh hưởng lớn. Cho nên con muốn triệu tập họ làm văn ca ngợi công bộ, tượng nhân ..."
"Ngươi muốn thúc đẩy lưu phái thi phú mới à? Ý nghĩ hay lắm, vậy thì đi làm đi."
Lưu Lương mừng rỡ, bái lạy Lưu Trường:" Con nhất định sẽ lam tốt chuyện này."
Nhìn nhi tử vui vẻ rời đi, lòng Lưu Trường được an ủi nhiều lắm, các con đều lớn cả rồi, biết chia sẻ lo lắng cho cha già rồi.
Lưu Trường quay sang Lữ Lộc:" Phái người bám sát, nếu kẻ nào không phối hợp, làm khó con trẫm, giết không cần hỏi."
"Vâng!"
Giờ đã là cuối thu, buổi sáng Trường An có chút hơi lạnh.
Quần thần tụ tập trước cổng hoàng cung.
Có một số người trẻ tuổi túm năm tụm ba bàn tán, cũng có người nhiều tuổi, nghỉ ngơi trong xe đợi cổng trời mở.
Trẫm Mãi thành đề tài gần đây được nhắc tới nhiều nhất, song khi hắn tới thì chẳng mấy ai muốn tiếp cận hắn.
Tuyên Mạc Như đương nhiên là vui vẻ tới bái kiến, ngoài ra còn có vài tâm phúc của hoàng đế như tông chính Lưu Lễ, thương bộ Giả Nghỉ, với nông bộ Hảo Huynh Đệ. Hảo Huynh Đệ chuyển từ chức thái phó sang nông bộ khanh rồi, phụ trách toàn bộ nông nghiệp của Đại Hán, có thể nói chức cao quyền trọng, chỉ sau lễ bộ.
"Ngươi đắc tội với Lục công à? Vừa rồi ngươi chưa tới, Lục công nói xấu ngươi trước mặt mọi người."
Trần Mãi cười lạnh:" Ông ta đã già cả lẩn thẩn, quên đạo lý trị quốc từ lâu. Hôm qua ta tới bái phỏng bàn việc, ông ta lại đuổi ta đi, thật đáng hận."
Giả Nghị nói:" Mãi, trước kia thượng phương bất kính với ta, nay có ngươi tọa trấn, ta không lo lắng nữa .... Hai nhà chúng ta tăng cường hợp tác, công thương vốn một nhà mà."
Cửa hoàng cung mở ra, ba vị đại lão xuống xe.
Trương Bất Nghi, Loan Bố, Lưu Hằng.
Ba người này vừa rồi ở cùng một xe, không biết đàm phán cái gì, lúc này đi tới đầu quần thần, dẫn mọi người vào hoàng cung.
Triều nghị bắt đầu.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, ngáp lên ngáp xuống.
Xem ra phải lùi thời gian triều nghị lại một chút, thế này sớm quá, hôm qua đấu khẩu với Phàn Khanh cả đêm, chưa ngủ được bao lâu đã triều nghị.
Lưu Trường dụi mắt, lòng thầm nghĩ, nên kiếm lý do gì đó để chuồn không?
Cẩn thận nhìn xuống dưới quả nhiên thấy Tư Mã Hỉ mắt trợn tròn, tinh thần ngời ngời nhìn mình, tay cầm sắt bút mực chuẩn bị ra tay.
Lưu Trường lấy tinh thần nói:" Các khanh có thể thượng tấu rồi.
Đứng dậy đầu tiên là Loan Bố.
"Bẩm bệ hạ, địa phương có tấu ..." Loan Bố ngày càng có khí chất lãnh tụ, hắn còn sửa tạo hình râu của mình, để chòm râu rất dài, rất dày, để bản thân trông có sức thuyết phục hơn:
Lưu Hằng lúc nào cũng nghiêm mặt, ngồi đợi Loan Bố nói xong rồi mới đứng lên, lần lượt nói chuyện lớn trong lĩnh vực của mình.
Rốt cuộc cũng tới Trần Mãi.
"Bệ hạ, thần xin lấy công bộ đứng đầu cửu khanh, sau này triều nghị, có chuyện phải tấu, công bộ nên đi đầu ...."
"Cái gì?"
Giây phút đo quần thần nổ tung, nhìn Trần Mãi với vẻ không tin nổi.
"Đúng là nói nhăng nói cuội." Lục Giả phẫn nộ quát:" Lễ bộ ta cũng không dám nói thế, công bộ ngươi là cái thá gì? Chẳng qua là đám tượng nhân thôi, vậy mà cũng dám tấu lên à?"
Trần Mãi bình tĩnh nói:" Những năm qua Đại Hán phát triển được thế này đều nhờ công lao của công bộ, đưa ra công cụ mới, từ cày lưỡi cong, máy dệt, giúp nông nghiệp hưng thịnh, thương nghiệp tấp nập, chính các vị cũng hưởng lợi."
"Ví dụ như lễ bộ ngài, nếu không có giấy, có xưởng in, văn hoa Đại Hán có hưng thịnh thế này không? Chỉ dựa vào các ngài, bây giờ mượn một cuốn sách phải chở xe tới, học vấn năm xe trước kia chỉ là vài cuốn sách mỏng bây giờ."
"Đại Hán có ngày hôm nay là dựa vào công bộ bọn ta, nếu cơ cấu nào thấy không đúng, sau này công bộ không cung cấp những sản phẩm mới cho các vị nữa, các vị dựa vào thực lực của mình là chứng minh đi."