"Cưỡng từ đoạt lý." Lục Giả chỉ mặt Trần Mãi quát:" Triều đình mỗi người có một chức trách riêng, ai nấy có sở trường của mình. Công bộ ngươi ăn lương thực của nông bộ, dựa vào thương bộ phổ biến, dựa vào binh bộ bảo vệ."
"Sao nào, hay là các ngươi cũng đừng ăn lương thực nữa, đem đồ làm ra giấu ở nhà, cũng đừng đòi người binh bộ bảo vệ? Thế có được không?"
Nếu nói về biện luận, ông già này năm xưa đi sứ các nơi, nào thua Trần Mãi.
Quần thần im re.
Bọn họ tán đồng lời của Lục giả lắm, nhưng mà con người ông ta à ... Trước nay người ủng hộ ông ta làm gì có kết quả tốt, ai mà dám tán đồng với ông ta? Nhỡ bệ hạ dùng ông ta câu cá thì sao? Hôm nay ủng hộ ông ta, mai đi tới nước Hạ thì sao?
Trần Mãi bình tĩnh đối đáp:" Ngài nói đúng lắm, nhưng quần thần trong triều, biết công lao công bộ, coi trọng cống hiến binh bộ, tôn trọng thành tựu lễ bộ, nhưng lại bất kính với công bộ ta."
"Bọn họ nói mở mồm ra là nói tượng nhân ti tiện, theo ta thấy tượng nhân làm ra giấy, để đạo lý thánh nhân truyền khắp nơi, có công đầu trong việc giáo hóa. Bằng đó thôi cũng đủ khiến đám hiền nhân phải quỳ bái tượng nhân mới đúng."
"Đừng nói là đám hậu bối kém cỏi, dù Khổng Tử phục sinh, biết cống hiến của họ cũng phải quỳ bái."
"Cuồng đồ to gan."
Lục Giả râu tóc dựng ngược, nhìn quanh quát:" Kẻ này vô lễ như thế, sao quần thần không nói gì, chẳng lẽ đồng ý với lời hắn nói?"
Quần thần u oán nhìn ông ta, song vẫn không nói, ai mà biết ông có đang câu cá không?
Vào thời khắc quan trọng, Trương Bất Nghi đứng dậy:" Được rồi, các vị đừng tranh cãi nữa."
Mọi người liền yên tâm, lời của vị này là thái độ của hoàng đế, hắn ngả sang phía nào, tức là hoàng đế ngả về phía đó, hơn nữa không phải là câu cá.
"Ta nói một câu công bằng đi! Chuyện này Trần Mãi nói đúng lắm! Lục công đúng là vô lý gây sự, có thể ngồi được rồi."
Lục Giả suýt trào máu tại chỗ.
Quần thần thì hiểu ra, vậy là hoàng đế tán thành Trần Mãi.
Lưu Hằng kịp thời đứng dậy:" Giữa các bộ không cần phân cao thấp, công bộ đương nhiên quan trọng, nhưng chẳng lẽ các bộ khác không quan trọng sao? Ta thấy lời Trần quân không phải muốn tranh vị với các bộ, chẳng qua vì công bộ bị coi thường mà bất mãn thôi."
"Thành tựu của công bộ những năm qua, chúng ta đều thấy, ta đề nghị, triều đình thiết lập khảo hạch với công tượng địa phương, người có tay nghề xuất chúng được bổng lộc triều đình ...."
Những lời này của Lưu Hằng gây xôn xao, công tượng mà cũng được khảo hạch làm quan à? Thế thì đặc quyền của sĩ nhân chẳng phải là chuyển tới đám công tượng sao?
"Thế này sao có thể chứ?"
"Ngự sử công, không thể làm thế ..."
Quần thần không nhịn được nữa, Trần Mãi muốn công bộ đứng đầu, bọn họ chẳng nói là vì đó là danh hão thôi, nhưng chuyện này đụng chạm tới lợi ích của họ.
Lập tức có đại thần nói:" Ngự sử công, thiên hạ này tượng nhân vô số, nếu cho đãi ngộ này, quốc khố không gánh được đâu, thực sự không thích hợp."
Lưu Hằng cười đáp:" Đâu phải tất cả đều có đãi ngộ, phải tiến hành khảo hạch."
"Tượng nhân mà cũng khảo hạch gì chứ?"
Lưu Trường ngồi trên thượng vị nghe bọn họ tranh cãi, y thập chí còn chuẩn bị khảo thí với công nhân các ngành nghề, còn ác độc nghi ra các cấp bậc chứng thư như đồng sinh, tú tài, cử nhân, tiến sĩ.
Đây là các xưng hô mang đầy ý vị mỉa mai.
Y chuẩn bị thiết lập phần thưởng cho nhiều lĩnh vực, ban cho người có cống hiến nổi bật.
Y không bận tâm đám văn nhân nghĩ gì, y chỉ cần để thiên hạ hiểu tầm quan trọng của "công", dù sao thì hiện giờ không một ai dám trái ý y.
Trong triều hỗn loạn, mỗi người nói một kiểu, không ai phục ai, cuối cùng thành cãi nhau.
Trần Đào hít sâu một hơi, hôm nay ông ta theo Trần Mãi tham gia triều nghị, cho dù được nhắc nhở trước, Trần Đào cũng không ngờ mình được tham dự việc lớn như thế.
Đến khi triều nghị kết thúc, quần thần vẫn không chấp nhận kiến nghị của Lưu Hằng.
Lưu Trường không muốn chỉ thông qua một buổi triều nghị mà cưỡng ép thi hành, dù y muốn, tứ ca cũng không đồng ý. Tứ ca là người chú trọng lý lẽ, luôn muốn khiến người ta từng bước tiếp nhận.
Lưu Trường thì sao cũng được, Tứ ca có thể làm họ tiếp nhận thì tốt, nếu không thì y cưỡng chế thi hành, xem xem ai dám phản đối?
Triều nghị kết thúc, quần thần lần lượt rời đi.
Sự kiện hôm nay làm họ chấn động rất lớn, nghĩ tới đám tượng nhân cũng có đặc quyền ngang hàng mình, trong lòng vô cùng phẫn nộ, chẳng lẽ bệ hạ đã ngu ngốc tới mức muốn cùng đám công tượng trị thiên hạ sao?
"Loan công, chính sách này của bệ hạ, thứ cho bọn ta thực sự không dám tán đồng."
Các đại thần tụ tập tại tướng phủ, có người đấm ngực dậm chân, có người lệ chảy ướt mặt.
Trần Mãi muốn công bộ đứng đầu, bọn họ không muốn nhiều lời, nhưng triều đường muốn cho đám công tượng khảo thí làm quan, bọn họ không tiếp nhận được? Sĩ nông công thương là gốc trị quốc, sao có thể làm đảo lộn, không phải loạn à?
Cứ thế này về sau bọn họ thấy đám tượng nhân phải khom lưng thi lễ à?
Nhục! Nhục nhã!
Lập trường của tam công thì rõ ràng, trừ Lục Giả cái lão già chuyên câu cá, những người khác đều đứng về phía Trần Mãi, bọn họ không tỏ thái độ gì trên triều nghị đã chứng minh thái độ của họ.
Vì thế chỉ còn Loan Bố là cọng cỏ cứu mạng của họ.
Mọi người đều biết Loan Bố là vị quân tử ngay thẳng, không gian xảo như lão già Lục Giả, cho dù có ủng hộ Trần Mãi thì cũng không bán đứng họ.
Loan Bố chăm chú lắng nghe họ nói hết mới lên tiếng:" Ta nói thật với các vị, tuy ta khó hiểu với kiến nghị của ngự sử công, nhưng không thấy phẫn nộ, chư vị có thể cho ta biết nguyên do không?"
Tức thì có một vị triệt đầu đứng lên:" Loan tướng, chuyện thiên hạ đều do sĩ nhân chúng ta làm, những người ngày đêm nghiên cứu đạo lý thánh nhân, biết trị thiên hạ ra sao soạn ra. Từ xưa tới nay luôn là sĩ nhân phò tá quân vương, chưa từng thay đổi."
"Nhưng nay bệ hạ nâng đỡ đám tượng nhân, có lẽ chúng có chút công lao đấy, nhưng bảo chúng trị quốc là lý gì? Nếu trên triều đường cũng để chúng tham gia, nhất định sẽ phá hoại thịnh thế này."
Lại có người vội vàng nói:" Loan tướng, chủ yếu là chuyện này nguy hại tới bách tính thiên hạ."
"Sao lại nói lời ấy?"
"Bệ hạ nếu thực sự nâng đỡ tượng nhân, bách tính sẽ bỏ đất canh đi làm tượng nhân, tới khi đó đồng ruộng bỏ hoang, không ai cánh tác, sinh ra nạn đói, thịnh thế không còn. Sự kiện này nguy hại ở chỗ đó, khiến bách tính đi vào ngã rẽ."
"Phải lắm.", " Đúng thế.", "Tất cả vì Đại Hán, vì bách tính." Đám quan viên mừng lắm, rối rít phụ họa, lý do này, ai phản bác được.