"Thái học cũng ủng hộ à?"
Lưu Trường hồ nghi nhìn Lữ Lộc, tuy rất ưu ái thái học, cũng bao dung thái học, nhưng trong lòng y luôn coi thái học sinh là những kẻ gây phiền phức, chỉ cần có người tới đó xúi bẩy một chút, chúng liền thành vũ khí sắc bén trong tay người khác.
Chuyện này làm Lưu Trường bất mãn lắm.
Vậy mà lần này chúng lại ủng hộ công bộ à?
Đậu Quảng Quốc nghiêm túc nói:" Bệ hạ, tuyệt đại đa số thái học sinh ủng hộ công bộ."
"Từ sau khi thái tử ra sách, nội bộ Hoàng Lão cực kỳ coi trọng kỹ thuật, năm qua có hơn tám mươi học tử Hoàng Lão thông qua khảo hạch vào Thượng Phương, nay Thượng Phương không phải là chỉ có mỗi người của Mặc gia nữa."
"Người ra, vì có thái tử hiệu triệu, học tử Hoàng Lão các nơi đều có văn chương phát biểu, tạo ra trào lưu mới ..."
"Hả?" Lưu Trường trông có vẻ hồ đồ:
Lữ Lộc nói nhỏ:" Bệ hạ sao hiểu mấy thứ văn chương đó chứ?"
Đậu Quảng Quốc hắng giọng:" Bệ hạ một lòng trị quốc, hẳn không chú ý tới báo chí địa phương, xin bệ hạ đợi chút."
Rất nhanh có giáp sĩ mang rất nhiều báo chí tới, Đậu Quảng Quốc cung kính đứng bên giải thích cho Lưu Trường.
"Bệ hạ xem cái này, đây là Vương Đồng và Đinh Khoan của Nho gia đối đầu, nói nếu cha phạm tội, con có nên bao che không ... Đây mới là đề tài nóng nhất của Nho gia, sau đó mới là đãi ngộ của tượng nhân."
"Pháp gia thì thảo luận các loại luật mới và các vụ án mang tính đại biểu các nơi."
Lần lượt giới thiệu qua báo chí của Pháp gia, Âm Dương gia, Nông gia, cuối cùng Đậu Quảng Quốc lấy báo của Hoàng Lão.
"Bệ hạ xem, người này làm đốt các vật thể khác nhau, tính toán thời gian bốc cháy của đồ vật, còn người này thì tính toán số xương trên cơ thể con người."
"Người này thì làm ra thiết bị chuyển động bằng dây xích, hắn nói có thể áp dụng vào rất nhiều lĩnh vực."
Lưu Trường há hốc mồm.
So với các loại báo khác, báo chí Hoàng Lão đúng là độc đáo ... Lưu Trường vội lấy tự xem, y phát hiện hứng thú của Hoàng Lão gần đây đều đặt vào nghiên cứu khoa học, tinh thần hăng hái hơn cả Mặc gia. Chỉ có số ít nhớ tới họ là học phái trị quốc, nói đại sự quốc gia.
Thay đổi của Hoàng Lão cực lớn.
Đậu Quảng Quốc vuốt râu:" Tất cả đều là công lao của thái tử ạ."
"Hoàng Lão không chỉ nghiên cứu khoa học, ở các phương diện khác đều rất ủng hộ triều đường, từ mở biển, phát triển thương nghiệp hay bây giờ ... Bọn họ tỏ ra tích cực thay đổi, khác hẳn Nho gia."
"Duy chỉ có Nho gia là rất bất mãn với chính sách triều đình, kẻ phản đối trong thái học chủ yếu là Nho sinh."
Lưu Trường hừ một tiếng:" Lũ chó má, tưởng trẫm không dám đốt sách chôn nho à?"
Chuyện này Đậu Quảng Quốc và Lữ Lộc không dám nói vào.
Lưu Trường lạnh lùng nói:" Bốn ngày nữa, nếu quần thần vẫn không đồng ý thì trẫm tự ra tay."
Trước kia Phù Khâu Bá còn sống thì có thể gom Nho gia lại làm một, còn bảo vệ được họ. Bây giờ ông không còn, Thân Bồi không trấn áp được Nho gia có quá nhiều hệ phái, lại có trói buộc chặt vào quý tộc hào tộc, lúc nào cũng suy nghĩ cho lợi ích hào tộc.
Lưu Trường rất hài lòng với Hoàng Lão, cực kỳ bất mãn với Nho gia.
Có điều Lưu Trường chẳng đọc báo được lâu, rất nhanh vứt sang bên, chạy tới chỗ Tào Xu.
Hôm sau Lưu Trường còn chưa thức dậy đã bị người ta đánh thức, y cảm nhận được ai đó đang lắc người mình, không ngừng gọi tên mình.
Lưu Trường mở choàng mắt, làm Lưu Thiên cưỡi trên người y giật mình, thiếu chút nữa ngã xuống, bị Lưu Trường bắt được.
Bên cạnh còn có Tiểu Trư.
Lưu Trường ngồi dậy mỗi tay ôm một đứa vào lòng, ngáp to:" Các ngươi tới từ lúc nào ... Giờ là giờ gì?"
Lưu Thiên cẩn thận nói:" Đại phụ, a mẫu muốn đem bọn cháu tặng cho ngươi ta, đại phụ cứu bọn cháu với."
"Hả, tặng ai?"
"A mẫu không cho bọn cháu tới Thiên Lộc Các nữa, muốn bọn cháu tới huyện học Trường An."
Lưu Trường à một tiếng:" Thiên, đó không phải là đem cháu đi tặng mà chỉ thay đổi nơi học thôi."
"A mẫu cháu chưa nói rõ à, chỗ các cháu sắp đi là nơi hay nhất Trường An, nơi đó có rất nhiều trẻ con cùng tuổi để chơi cùng, tế tửu nơi đó không râu dài hung dữ, tốt ở Thiên Lộc Các nhiều."
Nghe cái bánh lớn đại phụ vẽ ra, Lư Thiên thích lắm, nhưng còn ít do dự:" Nhưng a mẫu cháu nói, cháu tới đó không phải con người nữa, phải đổi họ ..."
"Ha ha ha." Lưu Trường cười to:" Thiên, cháu là hoàng trưởng tôn, nếu bọn trẻ con biết thân phận của cháu thì có dám chơi với cháu không? Tới khi đó bọn chúng thấy cháu phải hành lễ, không dám nói chuyện với cháu, giống các môn khách của a phụ cháu ấy, thế thì còn thú vị gì nữa?"
"A mẫu cháu bảo cháu đổi tên là vì để cháu chơi vui vẻ."
Lưu Thiên mừng lắm:" Cháu hiểu rồi ạ."
Tiểu Trư hỏi ngay:" Vậy đại phụ có thể đưa bọn cháu đi học không?"
"Hả, vì sao phải cần trẫm đưa đi học?"
"Bọn cháu còn nhỏ, sợ bị bắt nạt, nếu đại phụ đưa đi, người cao lớn như thế, bọn chúng nhìn thấy nhất định sẽ không dám bắt nạt bọn cháu nữa."
Lý do rất chính đáng, Lưu Trường cười vui vẻ:" Được, trẫm đưa các ngươi đi, trước tiên để trẫm ăn sáng đã."
Quy mô của Trường An quá khổng lồ, vì thế nơi này có tới mười bốn tòa huyện học, còn đang xây cái thứ mười lăm.
Nơi mà Lưu Thiên và Tiểu Tư tới học là huyện học số hai, rất gần phủ thái tử.
Lưu Trường nhiều lần tới thái học, nhưng huyện học thì lâu lắm rồi chưa tới, nhân cơ hội đưa tôn tử đi học cũng muốn xem tình hình ra sao. Vì tránh bị nhận ra, Lưu Trường phải cải trang, không ăn mặc bắt mắt nữa, cố tình cong lưng xuống, cho dù vẫn bắt mắt, sóng thiên hướng giống du hiệp Yên Triệu, hẳn không tới mức bị người ta phát hiện.
Dọc đường đi Lưu Thiên và Lưu Trệ đều cực kỳ vui vẻ.
Để che mắt người khác, bọn chúng tất nhiên cũng phải đổi họ sang họ Lữ, đóng giả con cái nhà Lữ Sản. Dù sao tên đó lắm con, người thân cũng chưa chắc đã nhớ hết được.
"Đại phụ, nếu tế tửu đánh cháu, có được mách trọng phụ không?"
"Không được."
"Nếu đồng song đánh cháu thì sao?"
"Tự giải quyết."
"Nếu tuổi chúng nhiều hơn cháu thì sao?"
"Yên tâm đi, trong thành Trường An này không ai dám đánh người họ Lữ đâu."
Tiểu Trư đột nhiên nói:" Cháu dám đánh người họ Lữ."
Lưu Trường vỗ cái đầu tròn của nó, không hỏi cũng biết học từ ai:" Sau này bớt qua lại với trọng phụ của cháu đi."