Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1164 - Chương 1164: Trẫm Không Cần Thánh Nhân.

Chương 1164: Trẫm không cần thánh nhân.

Huyện học này quy mô không nhỏ, tường viện vây quanh, không có dân cư gì cả, hai bên là hiệu sách, còn quán ăn, quán rượu thì không được phép mở ở gần. Nhưng có thể nhìn thấy có tiểu phiến lén lút gần đó, bọn họ có không ít món đồ chơi và đồ ăn vặt.

Lưu Trường dẫn hai đứa bé vào huyện học.

Bên trong huyện học rất rộng, từ xa có thể nhìn thấy những đứa bé xếp hàng, được giáo viên ra lệnh bước đều vào lớp, mắt Lưu Thiên trố ra.

Tới đón họ là một trung niên văn sĩ, ông ta là đại tế tửu huyện học số hai.

Nhìn tráng hán trước mắt, đại tế tửu thoáng ngạc nhiên rồi mau chóng bình tĩnh lại, chẳng hiểu sao, người bây giờ càng lúc càng cao.

"Đứa bé nhà ngài đã được đăng ký rồi, Lữ Thiên phải không? Tuổi bọn chúng đều quá nhỏ, có điều bọn chúng đều vỡ lọc rồi phải không? Không sao, Thiên có thể học năm đầu ... Trong đó có trẻ năm sáu tuổi."

"Nhưng Tiểu Trư phải không? Nó thì quá nhỏ, không theo kịp, chỗ ta có lớp dự bị ... Thường là để học tập trước khi vào trường, trong đó có không ít con cháu quý nhân."

Lời đại tế tửu có lý, Lưu Trường ngầm chấp nhận.

Phân phối hai đứa bé xong, Lưu Trường dẫn bọn chúng tới lớp, Lưu Thiên và Lưu Trệ vui vẻ cáo biệt Lưu Trường, nghênh ngang vào lớp.

Lưu Trường giữ đại tế tửu lại hỏi thăm các chuyện liên quan tới huyện học, bao nhiêu học sinh, bao nhiêu lão sư, tình hình trường học ra sao, càng nói càng hăng.

"Rất nhiều người coi thường bọn ta, họ cho rằng bọn ta không qua được khảo hạch mới đi theo con đường dạy dỗ trẻ nhỏ. Quận học còn đỡ, lão sư ở đó rất được tôn trọng, thái học càng không cần phải nói, chỉ có huyện học bọn ta tuyển lão sư hết sức khó khăn. Lão sư nơi này một nửa là để tử của ta, ta dạy chúng, sau khi chúng trưởng thành liền ở lại giúp ta."

Lưu Trường gật gù:" Ta cũng nghe nói huyện học các nơi thiếu lão sư."

"Đúng vậy đấy, trẻ con muốn đi học ngày càng nhiều, đây là chuyện tốt, thịnh thế mà. Bọn ta đang nghĩ cách, ngài không cần lo. Sẽ không có chuyện trẻ lên lớp không có người dạy đâu, ngài đừng lo." Đại tế tửu trấn an:

Lưu Trường tò mò hỏi:" Ngài tổng cộng dạy ra được bao nhiêu lão sư rồi?"

"Không nhớ nữa, đệ tử các nơi làm lão sư trên một nghìn."

Lưu Trường giật này mình, vội vàng thi lễ:" Té ra là đại gia có đức."

Người kia vội xua tay:" Ngài đừng như thế, có là gì đâu, trong đám huynh đệ ta, có người bồi dưỡng ra hàng nghìn lão sư."

Lưu Trường càng hiếu kỳ:" Dám hỏi ngài xuất thân học phái nào?"

Đại tế tửu cười gượng:" Thuộc một mạch Thúc Tôn công."

Trong đầu Lưu Trường thoát qua một bóng dáng, người đó thích bịa đặt điển cố, vì bảo toàn Nho gia mà nịnh bợ, cực hiểu biến thông, vì thế bị gọi là không có cốt khí, bị các đại gia khác khinh bỉ.

"Lão sư ta khi còn sống dặn, phải coi vỡ lòng làm trách nhiệm của mình, giáo hóa thiên hạ phải bắt đầu từ đó ... Bọn ta không luận xuất thân, ai muốn học thì dậy người đó, người theo bọn ta ngày một nhiều, đương nhiên cũng không phải ai cũng chịu theo những người đem tâm huyết hao phí ở học phủ như bọn ta, nhưng còn rất nhiều người ở lại ... Huyện học nhiều nơi do bọn ta mở ra, coi như không phụ kỳ vọng của lão sư."

Lưu Trường hiểu ra, chẳng trách mà học phái của Thúc Tôn Thông không có chút thanh danh nào, ít khi thấy tin tức của họ, từng là chủ lưu Nho gia, Lưu Trường từng thắc mắc sao họ tiêu vong nhanh như vậy, té ra không phải tiêu vong, mà quán triệt tư tưởng của Thúc Tôn Thông, vì vỡ lòng thiên hạ mà phấn đấu ....

Còn nhớ năm xưa mình giao trách nhiệm vỡ lòng, ông già đó toàn thân sung mãn đấu chí, hô hào muốn hoàn thành lý tưởng tối cao của Nho gia.

Bất tri bất giác Thúc Tôn Thông đã qua đời nhiều năm.

Đại tế tửu không nhận ra biến hóa của Lưu Trường, vẫn nói:" Sớm muộn cũng có một ngày bọn ta thực hiện được di nguyện của lão sư, dạy vỡ lòng cả thiên hạ, để thiên hạ biết được đạo đức của thánh nhân, làm người có đạo đức, khi đó thiên hạ đại đồng."

Nói tới đó vị đại tế tửu lưng đã hơi còng xuống lại tràn ngập tinh thần.

Lưu Trường tựa hồ nhìn thấy ông già kia, vỗ vỗ vai đại tế tửu:" Ngươi là một lão sư tốt đấy."

"Biết gì không? Ngươi vừa cứu Nho gia một mạng."

Đại tế tửu đó ngớ ra, không hiểu gì cả.

Khi Lưu Trường về tới hoàng cung thì có giáp sĩ bẩm báo, Hạ Hầu Táo đã về.

Rất nhanh Hạ Hầu Táo cùng đám La Thốc, Triệu Oản đi vào Hậu Đức Điện, trông ai nấy đều cực kỳ mệt mỏi, bước chân không vững, chỉ Hạ Hầu Táo là vẫn hết sức tinh thần.

"Ha ha ha, La công về rồi." Lưu Trường cười to đứng dậy, mời La Thốc ngồi bên cạnh:

"La công lần này ngài lại lập công lớn rồi, Yên vương dâng thư khen ngài không ngớt, Đại vương cung thế, công lao này đủ phong hầu."

La Thốc giật này mình:" Thần không dám."

Lưu Trường ấn ông ta ngồi xuống:" Có gì không dám? Trẫm nói được là được."

"Đồng ở nước Điền, than ở nước Đại, sắt ở nước Yên, bất kỳ phát hiện nào trong đó cũng đủ phong hầu."

"Năng lực của Kham Dư gia cả thiên hạ đều biết ... Ngài cứ yên tâm nhận ban thưởng của trẫm, nếu cảm thấy mình được thưởng quá mức thì phấn đấu báo đáp là được, không được từ chối."

"Vâng!" La Thốc cúi người bái lạy:

Lưu Trường trò chuyện với La Thốc rất lâu, hỏi thăm tình hình phương bắc, làm Triệu Oản và Hạ Hầu Táo bị bỏ quên. Hạ Hầu Táo chẳng bận tâm, hắn kéo Lữ Lộc sang bên, không biết thì thầm to nhỏ cái gì, Triệu Oản thì nhấp nha nhấp nhổm,

Trước kia có va chạm không vui vẻ gì với Triệu oán, nhưng Trường lão gia không phải người thù dai, nay hắn làm được việc, Trường lão gia cũng tạm thời quên đi ân oán.

"Triệu Oản, ngươi ở Mặc gia không tệ nhỉ?"

Triệu Oản có hơi xấu hổ, hành lễ:" Thần chỉ làm việc trong phận sự."

"Ngươi là người thông minh, đáng tiếc, luận nói mồm không ai bằng ngươi, nhưng làm việc thì không ra sao .... Có phải lần này ngươi thấy mình làm rất tốt? Muốn trẫm ban thưởng chứ gì?"

Triệu Oản ngớ ra, do dự không nói.

"Trẫm biết suy nghĩ của ngươi, ngươi muốn tỏ ra công chính nên chọn nước Đại, nhưng hiển nhiên khoáng sản nước Yên phong phú hơn nhiều ... Chẳng lẽ ngươi làm việc không nghĩ cho Đại Hán trước tiên? Đừng vì Đại vương tán thưởng ngươi mà ngươi nghĩ mình giỏi, trẫm rất tức giận, đáng lẽ không nên để ngươi làm việc này."

Triệu Oán mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống.

"Chẳng lẽ danh dự của ngươi cao hơn lợi ích Đại Hán?"

"Không phải ..."

Lưu Trường phất tay cắt lời:" Năm xưa đại nho Thúc Tôn Thông danh dự rất kém, thiên hạ nói ông ta là thứ tiểu nhân xu nịnh, làm việc bất công, nhưng bây giờ xem ra quyết sách của ông ấy là chính xác ... Đó mới là người bỏ danh dự làm việc vì Đại Hán, là người trẫm cần, trẫm không cần loại thánh nhân đạo đức, trẫm cần người làm việc."

Triệu Oản cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.

"Ngẩng đầu lên, làm đại trượng phu phải vững chí bền gan, phải có chính kiến của mình.” Lưu Trường nói tới đó quay sang La Thốc, mặt hòa hoãn hơn nhiều:” Dược rồi La công nữa, các ngươi mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi, mai lại tới bái kiến."

Hai người kia vâng lời rời Hậu Đức Điện.

Bình Luận (0)
Comment