Hạ Hầu Táo đợi người Kham Dư gia đi hết mới tiến lên kéo tay Lưu Trường, vẻ mặt rất hớn hở:" Bệ hạ, đi theo thần."
Lưu Trường bị thái độ của hắn làm tò mò: "Đi đâu?"
"Đi theo thần là biết."
Hạ Hầu Táo rất thần bí, hỏi thế nào cũng không trả lời, kéo Lưu Trường rời đại điện, nói với giáp sĩ cái gì đó, rất nhanh liền có sáu thớt tuấn mã được đưa tới trước mặt Lưu Trường.
Lưu Trường nhìn tới ngây người.
Những con tuấn mã này con nào con nấy đều bất phàm, lông một màu trắng muốt vô cùng bắt mắt, Lưu Trường hiểu xem tướng ngựa, vội vàng tới gần quan sát, càng nhìn càng thích, kích động hỏi:" Táo, số bảo mã này ở đâu ra thế? Ngươi cướp của Yên vương à?"
Hạ Hầu Táo đắc ý nói:" Thần giúp Yên vương diệt thủy tặc, hắn liền tặng thần hơn hai mươi con, thần thưởng cho người dưới, còn lại sáu con mang về ... Bệ hạ thấy thế nào? Có xứng gọi là tuấn mã không?"
Lưu Trường cảm động lắm:" Không ngờ ngươi xuất chinh bên ngoài còn nghĩ tới trẫm ... Người đâu! Mang rượu ngon trẫm cất giữ tới đây."
Hai huynh đệ ngồi vào trong đình nói chuyện.
"Táo, trong số quần hiền thì ngươi là người không đáng tin nhất, vậy mà làm chuyện gì cũng hành công, chắc là phúc của kẻ ngốc rồi." Lưu Trường nói chẳng khách khí gì:
Hạ Hầu Táo tự tin nói:" Đó là vì bản lĩnh của thần lớn, chẳng liên quan gì tới vận may."
"Chắc là vậy .... Thế ngươi thấy con người La Thốc ra sao?"
"Thần thấy ông ấy rất già."
Lưu Trường khựng người, ai ngờ bị Hạ Hầu Táo nói cho á khẩu, mãi mới lên tiếng được:" Nào, nào, không nói nữa, tiếp tục uống rượu đi."
Hai người nói chuyện rất lâu, trò chuyện hết sức tâm đầu ý hợp, đến khi rượu hết, thức ăn hết, Hạ Hâu Táo đứng lên, chuẩn bị về nhà. Cáo biệt Lưu Trường xong, tên đó loạng choạng đi về phía số tuấn mã kia, sai người dắt ngựa đi.
Lưu Trường ý thức được chuyện không ổn, vội vàng kéo lại.
"Ngươi dẫn ngựa đi làm gì?"
"Về nhà ạ."
"Số tuấn mã này không phải tặng cho trẫm sao?"
"Hả? Vì sao thần phải tặng cho bệ hạ, số ngựa này do Yên vương tặng thần đấy."
"Vậy ngươi mang tới hoàng cung làm gì?"
"Cho bệ hạ xem."
"Trẫm, trẫm ..."
Lưu Trường lần thứ hai trong ngày á khẩu, thiếu chút nữa hơi thở không lên kịp, mặt tím ngắt, Lữ Lộc hốt hoảng tới vuốt ngực, nghe Lưu Trường rống lên:” Trả rượu ngon cho trẫm.”
Lữ Lộc quay đầu sang bên không đành lòng nhìn, thầm than, quả báo, bệ hạ trước kia không phải chưa từng làm chuyện này.
"Bệ hạ ... Hôm nay có tới thượng phương không?" Lữ Lộc cẩn thận hỏi:
Lưu Trường bất giác sờ tay lên môi, hét lên:" Không đi."
Môi phải của Lưu Trường bị rách, hơi sưng, trông không mỹ quan lắm.
Đậu Quảng Quốc thấy tam quan của mình vặn vẹo, khi hắn nhìn thấy hoàng đế nổi trận lôi đình đấm vào mặt Hạ Hầu tướng quân, mà Hạ Hầu Táo cũng tung đám móc vào sườn hoàng đế, hắn sợ tới ngã ra đất.
Hắn cho rằng gia tộc Hạ Hầu mưu phản rồi.
Khi hắn lớn tiếng hô hoán giáp sĩ, nói lớn Hạ Hầu Táo giết vua mưu phản thì Lữ Lộc bình tĩnh nói đó là chuyện rất bình thường, không phải hoảng.
Cứ thế Đậu Quảng Quốc nhìn thấy hoàng đế và Hạ Hầu Táo xông vào đánh nhau huỳnh huỵch, rất nhanh Hạ Hầu Táo bị hoàng đế đè xuống hô to "trả rượu cho trẫm", vừa hô vừa đấm.
Một số cận thị lớn tuổi trong cung đứng xem cười rất vui vẻ, nói hoàng đế rất giỏi, năm xưa Cao hoàng đế muốn đánh Vũ Dương hầu còn cần người tới giúp.
Đương kim hoàng đế đánh người không cần ai giúp thế là con hơn cha rồi.
Đậu Quảng Quốc chỉ biết đổ mồ hôi thôi.
Lưu Trường rất để ý chuyện ăn mặc, mặc dù chẳng thích sách sẽ, ăn cơm cứ theo thói quen dùng ống tay áo lau miệng, dù áo mới cũng chẳng mặc nổi một ngày. Nhưng mỗi khi ra ngoài là nhất định đổi áo mới, từ đầu tới chân phải là mới, phải tắm, phải sửa sang râu tóc, nhất định phải biến mình thành mỹ nam tử mới ra ngoài.
Ở điểm nay y và Lưu Bang giống nhau trăm phần trăm, Lưu Bang cực kỳ để ý tới ngoại hình của mình, về phần bên trong thì ai tiếp xúc mới biết được.
Nghe nói Lưu Bang trước mỗi lần xuất hành đều bỏ rất nhiều thời gian để sửa râu, thi thoảng còn thay đổi tạo hình, còn tùy theo trang phục mặc trên người để sửa râu, đến khi thấy mình uy phong lắm rồi mới ra ngoài.
Con cái của Lưu Bang ít nhiều đều nhiễm chút tích cách thích đẹp này, so với nội tại càng để ý bề ngoài, mỗi lão tứ là ngoại lệ, lão tứ không để ý tới hình tượng, trang phục vá vít của hắn, đám huynh đệ dứt khoát không mặc.
"Tên khốn đó không ngơ vì mấy con ngựa mà đấm trẫm, tương lai nhất định phải cho hắn thụy hiệu Lệ!"
Lữ Lộc thầm nghĩ trong lòng, kỳ thực ngài tự giữ lấy mà dùng cũng được.
Lưu Trường hôm nay bị rách môi, ăn mặc cái gì cũng thấy không đẹp nên không tới thượng phương nữa, không bao lâu sau Trương tương tới Hậu Đức Điện.
Lưu Trường xấu hổ, đặt tay lên miệng làm bộ trầm tư không để Trương Bất Nghi biết mình bị thương.
Trương Bất Nghi bái kiến xong đang định bẩm báo, nhưng vừa nhìn bệ hạ một cái, tức thì nổi giận:" Bệ hạ, tên phản tặc nào đánh lén bệ hạ?"
Lưu Trường không ngờ mình che chắn kỹ như thế mà còn bị phát hiện:" Không sao, không sao, trẫm và Hạ Hầu Táo so tài giải trí, bị xước ít da thôi ấy mà."
"Nhất định là tên đó đánh lén bệ hạ, nếu không làm sao bệ hạ rách da được? Thần dứt khoát không tha cho hắn."
Trương Bất Nghi đùng đùng nổi giận, tựa hồ ngay một khắc sau sẽ đi tìm Hạ Hầu Táo tính sổ vậy, Lưu Trường vội vàng giữ hắn lại, ấn hắn ngồi xuống.
Trương tướng cái gì cũng tốt, chỉ là không biết lượng sức mình ... Mặc dù tên Hạ Hầu Táo đó chẳng ra sao, nhưng mà ngươi đánh nổi sao?
Dù trong các đại tướng Đại Hán, liệu mấy người dám nói có thể đánh được hắn?
Đương nhiên vì chiếu cố thể diện Trương tướng, Lưu Trường không thể nói thẳng, đành nói:" Chỉ là chơi đùa thôi, Trương tướng không cần giận. Đột nhiên tìm tới trẫm làm gì?"
Trương Bất Nghi bấy giò mới nhớ ra mục đích mình tới đây, vội nói:" Bệ hạ, hôm nay quần thần đồng ý với công bộ rồi."
"Hả, đồng ý gì? Là sao?"
Trương Bất Nghi vui vẻ kể:" Quan viên công bộ đích thân tới thái học giảng giải ý nghĩa việc công bộ muốn làm, bọn họ đang chuẩn bị cùng thái học sinh dâng thư ủng hộ công bộ. Đám đại thần vốn định kéo thái học sinh xuống nước, thông qua sức ép dư luận làm công bộ rút lui, lần này bọn họ vác đá đập chân mình rồi, ha ha ha ..."