Trong thái học, các sĩ tử chen chúc chật kín vào một chỗ, ngẩng đầu nhìn người trên đài.
Lần này công bộ chỉ phái một người tới đây giảng giải đại sự của mình, nhưng người này không tầm thường .... Cấp Ảm.
Thanh danh của hắn ở thái học cực lớn, hắn giảng giải đãi ngộ với công tượng có ý nghĩa thế nào, kết hợp với học thuyết Hoàng Lão, nói về sức sản xuất, nói về khoa kỹ, nói về thay đổi các nơi. Lời hắn đi từ nông tới sâu, lập luận rõ ràng, giữa quá trình đó không dừng lại chút nào, khiến người ta không có cơ hội xen mồm.
Nhưng có kẻ đã chuẩn bị trước, đợi Cấp Ảm nói được một nửa định phản công thì một người thong thả lên đài, cười khà khà:" Tại hạ Tô Phi, không có tài năng gì, song vẫn nguyện cùng ngài đàm đạo một phen."
Phía dưới xôn xao.
Tô Phi là một trong bát công của thái tử, là người tham gia biên soạn Đại Hán Hồng Liệt.
Không chỉ có Tô Phi, mấy môn khách có trọng lượng không đi theo Lưu An đều đứng ở đây như Điền Do, Tả Ngô, bọn họ đều trong bát tuấn.
Bọn họ lấy tư tưởng Hoàng Lão, nói mối liên quan giữa sức sản xuất và quản lý quốc gia. Ba vị hiền nhân môn hạ của thái tử giảng giải, học tử Hoàng Lão nghe như mê nhu say, học phái khác mặt biến sắc, nhưng muốn đánh bại học thuật ba bọn họ à, đợi nghiên cứu vài năm đi, đừng nói đám thái học sinh, cả Thân Bồi cũng vậy.
Ba vị đại lão giảng xong thì Triệu Oản xuất hiện.
Nhìn thấy Triệu Oản, rất nhiều Nho sinh vẻ mặt khó coi, muốn sỉ nhục tên phản đồ này song không có dũng khí, người ta bây giờ là quan viên rồi. Đại Hán tuy không lấy nói định tội, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể chỉ mặt quan viên chửi thoải mái, đây là quy củ. Nếu cùng là quan tước, ngươi có thể tùy ý, nhưng ngươi thân trắng lại ngang nhiên xúc phạm quan viên triều đình, hậu quả không phải ngươi có thể gánh được.
Triệu Oản chẳng hề xấu hổ vì là phản đồ, thong thả nói về thành tựu của thượng phương, cùng với kế hoạch mới trong tương lai, nhiều thứ người ở đây chưa từng nghe thấy, hắn nói những tri thức chuyên nghiệp, nghe đã thấy lợi hại.
Các đệ tử Hoàng Lão, Mặc gia bắt đầu ghi chép, Nho sinh á khẩu, không hiểu hết lời người ta nói thì phản kích cái gì?
Đợi Triệu Oản nói xong, Cấp Ảm hỏi suy nghĩ của học tử phía dưới.
Đám đông phía dưới xôn xao muốn đi lên, Cấp Ảm chỉ một người, nhìn thấy người đó, đám Nho sinh thở phào, mặc dù bọn họ khinh bỉ người này, nhưng biết tài hoa của hắn, biết hắn làm việc gì cũng chuẩn bị tỉ mỉ, tuyệt đối không mở miệng nói bừa.
Người này là Trịnh Kỳ, đệ tử Thân Bồi công.
Trịnh Kỳ thi lễ xong thong thả nói:" Hoàng Lão ta ủng hộ công bộ ..."
Cái gì? Phía dưới muốn nổ tung ngươi không phải là học Nho à?
Cấp Ảm từng là lãnh tụ thái học sinh, đám Tô Phi là đại hiền có tiếng trong thiên hạ, Triệu Oản là quan viên địa phương, ngươi là cái thá gì? Đám Nho sinh nghe hắn nói tỉ mỉ về cải biến kỹ thuật, càng nổi điên, thô lỗ cắt lời chất vấn.
Trịnh Kỳ không để ý tới bọn họ, hắn đúng là có chuẩn bị, đối diện với chất vấn phía dưới thong thả đối đáp, hắn có lượng lớn tư liệu, lấy sự thật nói chuyện, đám Nho sinh chỉ có cái mồm khua môi múa mép làm sao đấu nổi, kẻ nào lên, kẻ đó bại.
"Ngươi là thứ xuất thân hào cường, lại phản bội Nho gia, là phường tiểu nhân, lời tiểu nhân nói không đáng nghe, không đáng bàn."
"Đúng, chẳng qua là con cái hào cường thương cổ, tanh máu bách tính, thối mùi tiền đồng, không có tư cách luận cao nhã, bọn ta khinh không thèm biện luận với ngươi."
Khi không thể đàng hoàng dùng học vấn đánh bại người ta, đám Nho sinh liền lấy xuất thân công kích.
Trịnh Kỳ mặt đen xi, chưa đợi hắn nói, Cấp Ảm đã đứng dậy:" Nếu chư vị có lời chê bai gì với đệ tử Hoàng Lão ta, có thể nói với ta ... Chẳng lẽ Hoàng Lão bọn ta đều là tiểu nhân, chỉ có các vị cao thượng à?"
Xung quanh đệ tử Hoàng Lão chiếm số lượng áp đảo, lần lượt đứng dậy phản đối.
Thêm vào học phái nhỏ, đa phần xuất thân tầm thường đều đứng bên Hoàng Lão, Nho gia không kháng cự nổi. Nay Trịnh Kỳ không còn phải cô độc tác chiến, hắn đã có đồng môn hỗ trợ.
Việc thuận lợi hơn hẳn dự liệu của mọi người, khi Nho gia im tiếng, Cấp Ảm hiệu triệu thái học sinh dâng thư, yêu cầu triều đình tiếp nhận ý kiến của công bộ.
Thái học sinh hò reo hưởng ứng.
Cấp Ảm nhìn đám đông, hai mắt nheo lại, Trần hầu có lý, đám thái học sinh này trước kia đều bị tiểu nhân lợi dụng, trước giờ triều đình luôn phản cảm đề phòng, mà không biết lợi dụng họ. Trần hầu thì khác, phái hắn tới thái học, nắm lấy thế công dư luận.
Đúng là dễ lợi dụng.
Cấp Ảm gọi Trịnh Kỳ tới, đánh giá người trẻ tuổi này, ánh mắt đầy tán thưởng:" Trước kia ngươi là Nho sinh?"
"Bẩm Cấp công, đúng là thế, nhưng vì suy nghĩ bị đồng môn phủ nhân, thân phận bị bài xích nên mới học Hoàng Lão." Trịnh Kỳ trả lời không che giấu gì:
"Tất tốt, phủ thái tử là nơi tài tuấn Hoàng Lão tụ hội ... Lần tụ hội sau, ngươi hãy tới tham dự, sẽ có nhiều lợi ích, ngươi mới học Hoàng Lão, nên nghe họ giảng học nhiều hơn ..." Cấp Ảm đưa cho Trịnh Kỳ cơ hội cực lớn:
Trịnh Kỳ vốn định từ chối, mình mới học Hoàng Lão, sao có tư cách tam dự tinh anh tụ hội, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, lấy can đảm đáp:" Vâng!"
Cấp Ảm gật gù vỗ vai hắn rồi đi.
Khi Cấp Ảm về tới công bộ thì Trần Mãi đang vùi đầu viết lách gì đó, hắn không quấy nhiễu, đứng bên đợi.
Rất lâu sau Trần Mãi mới ngẩng đầu lên, hỏi:" Thành công rồi chứ?"
"Thành công ạ, thái học sinh ủng hộ công cộ, khi hạ quan đi thì bọn họ đã tụ tập lại, tự giác bôn ba vì công bộ."
Trần Mãi cười nhạt:" Đám người trong triều không thấy được đại thế, ý đồ dùng trò cũ đối phó với bọn ta ... Thái học sinh nay khác xưa, bọn họ dùng được, chúng ta cũng dùng được, xem ai dùng tốt hơn ..."
Cấp Ảm vội chắp tay:" Đều là do quân hầu, xưa nay chưa ai dùng thái học sinh để khống chế ngược trở lại bọn họ."
Rần Mãi xua tay:" Chỉ là tiểu đạo không đáng nói, đứng trước đại thế, chúng căn bản không thể ngăn cản"
Thái độ của Cấp Ảm với Trần Mãi đã thay đổi, cực kỳ khâm phục, không phải chỉ vì kế hoạch của Trần Mãi, mà còn vì thái độ làm việc. Cấp Ảm chưa bao giờ thấy người nghiêm túc như thế, chuyện hôm nay dứt khoát không để tới ngày mai ... Nhưng biết buông quyền, không can dự vào việc làm của cấp dưới, tận lực tạo điều kiện cho phía dưới làm việc.
Cấp Ảm nghĩ, hiền thần thực sự hẳn là thế này.