Trịnh Kỳ đứng trước cửa, nhìn xe ngựa đỗ xung quanh, trước mặt hắn chính là phủ thái tử.
Được Cấp Ảm tiến cử, Trịnh Kỳ có được tư cách tham dự giao lưu học thuật ở nơi này.
Trịnh Kỳ hồi hộp đứng ở trước cửa, thi thoảng có người đi qua bên hắn vào phủ.
Tuổi tác của Trịnh Kỳ làm họ tò mò, nhưng không nghĩ nhiều, trước kia cũng không phải chưa có người tuổi này tới làm môn khách cho thái tử.
Trịnh Kỳ khác bọn họ, hắn đi bộ tới đây, không phải nhà hắn không có xe ngựa, mà là hắn không thèm ngồi. Cho dù xe ngựa rất xa hoa, không kém ai, nhưng chiếc xe đó đóng lên người hắn một con dấu vô hình .... Hào cường.
Vì xuất thân đó, Trịnh Kỳ không biết trải qua bao nhiêu sỉ nhục.
Nay hắn tới một nơi xa lạ, chuyện đó liệu có tái diễn không?
Trịnh Kỳ hít sâu một hơi tới gõ cửa, ra mở cửa là người gầy gò, hắn vội nói mục đích của mình.
Người kia hơi do dự, bảo Trịnh Kỳ đợi, vào bẩm báo.
Vệ Văn Quân đang bận rộn an bài cuộc tụ hội này, từ chỗ xe ngựa đỗ tới cơm nước, địa điểm biện luận và đệm dưới mông người ta đều do hắn phụ trách. Chuyện lớn nhỏ trong phủ thái tử đều do hắn lo liệu, giống Lữ Lộc bên cạnh Lưu Trường.
"Ồ, thư của Cấp công à?" Vệ Văn Quân nhận thư do gác cửa đưa cho, mở ra xem càng kinh ngạc:" Trịnh Kỳ!"
Gác cửa do dự nói:" Tuấn tài trước kia tới đều do điện hạ đích thân đồng ý, tên Trịnh Kỳ này không có tên tuổi gì, chỉ có thư do Cấp công viết ... Nay thái tử không có nhà, hay đợi điện hạ về đã?"
"Xem nhẹ tuấn tài là sỉ nhục uy danh thái tử, mời hắn vào đây, không được thất lễ."
Rất nhanh Trịnh Kỳ được mời vào trong phủ.
Lần đầu tới phủ thái tử, Trịnh Kỳ không sợ hãi, kiên nhẫn đánh giá xung quanh, biện luận chưa bắt đầu, mọi người tụ thành từng nhóm bàn luận học vấn. Trịnh Kỳ không quen một ai, nhìn mãi mới thấy một người quen.
Trịnh Kỳ hơi khựng người, đi nhanh tới bên Vệ Văn Quân, nhìn trái ngó phải:" Công chúa đâu?"
"Không ở trong phủ, thất vọng không?"
"Không, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Vệ Văn quân chắp tay nói:" Ta nghe Tô công kể ngôn luận của ngươi ở thái học, khá lắm, nói cho bao nhiêu Nho sinh phải á khẩu, che mặt mà đi, bọn họ đều tán dương ngươi."
Trịnh Kỳ giơ một ngón tay lên:" Vậy tính là ta thắng một lần chứ?"
Vệ Văn quân cười:" Chưa tính được."
Giao lưu nhanh chóng bắt đầu, mọi người chia ra về chỗ, Trịnh Kỳ cũng được an bài chỗ ngồi, trước mặt đặt hoa quả, người hai bên ôn hòa hành lễ. Trịnh Kỳ lấy tinh thần chuẩn bị học tập cho tốt.
Người phụ trách giao lưu lần này là tô Phi.
"Tô công lần này tới thái học thể hiện thần uy, bọn ta đều nghe rồi, ngưỡng mộ lắm, ha ha ha."
Mở đầu khác tùy ý, mọi người hàn huyên một phen.
Tô Phi lắc đầu, chỉ Vệ Văn Quân đằng xa:" Nhờ thằng nhóc đó, khi ấy thu được thư của Trần công bộ, thỉnh cầu bọn ta tương trợ. Ta lo, không có lệnh của thái tử, lỗ mãng hành sự không ổn. Thằng nhãi đó quyết đoán đi tìm chủ mẫu, bọn họ mới không từ chối ... Giờ xem ra thằng nhãi này nói không sai."
Mọi người đều cười, ở đây đại đa số nhìn Vệ Văn Quân lớn lên, nên rất thân thiết trêu đùa vài câu, Vệ Văn Quân cười ngượng ngùng, hành lễ với mọi người.
Trịnh Kỳ kinh ngạc không thôi, hắn không ngờ Vệ Văn Quân là nô phó mà lại có địa vị cao như thế ở phủ thái tử, rõ ràng xuất thân thấp kém không ảnh hưởng tới hắn .. ít ra là ở nơi này.
Vệ Văn Quân thấy Trịnh Kỳ nhìn mình, lén đưa một ngón tay lên.
Cuộc giao lưu học thuật này cũng không làm Trịnh Kỳ thất vọng, quần hiền tề tụ, sôi nổi trình bày ý kiến của mình. Trịnh Kỳ phát hiện, Hoàng Lão đã ở một cấp bậc khác Nho gia rồi, suy nghĩ những người này vô cùng mới mẻ, nhiều thứ hắn chưa từng nghe thấy bao giờ, như mâu thuẫn phải ứng phó khi thương nghiệp phát triển, cải cách tiền tệ, mở ra cho hắn cánh cửa vào thế giới mới.
Đem so với Nho gia mở miệng ra là trích lời tiên hiền quá khứ, Hoàng Lão đang hướng tới tương lai.
Cứ nghĩ tới Nho gia còn đang cãi nhau không biết mệt mỏi về hiếu đạo, Trịnh Kỳ thấy choáng.
Làm sao lại chênh lệch lớn như thế?
Những người ở đây đều đưa mắt nhìn tương lai, quy hoạch chuyện hai ba chục năm sau rồi, Nho gia cứ mãi xoăn xuýt chuyện quá khứ, vì một câu nói không rõ ràng của tiền nhân mà tranh cãi không thôi.
Bao giờ họ mới tỉnh mộng đây?
Trịnh Kỳ bất giác nghĩ tới Đổng Trọng Thư, tên đó giờ sao rồi, hắn có thay đổi Nho gia không? Có thể là đối thủ của thái tử không?"
Trịnh Kỳ nghe tới say mê, thậm chí cả công chúa cũng bị hắn bỏ ra sau đầu, kệ ánh mắt của người khác, lấy giấy bút ra, bắt đầu chuyên chú ghi chép.
Thái độ này của hắn được các đại lão tán thưởng.
Tô Phi trước khi đi còn biểu thị, sau này có chỗ nào không hiểu, có thể tới tìm ông ta.
Trịnh Kỳ thu hoạch lớn.
Nhưng niềm vui của hắn chẳng duy trì được lâu, về tới nhà một cái, niềm vui này liền tan biến.
Bên trong phòng, Dương phu nhân đang lớn tiếng sỉ nhục Vệ Ẩu, hai mắt bà ta đỏ ngầu, tay như muốn chọc vào mắt đối phương, nước bọt tứ tung.
Đứa bé trong lòng Vệ Ẩu sợ tới khóc oe oe, nhưng Vệ Ẩu sợ chính thế, không dám cãi lại.
Khi Dương phu nhân vung tay lên định đánh, Trịnh Kỳ vội vàng chạy tới giữ lấy tay bà.
"A mẫu, không cần phải thế."
Dương phu nhân trợn to mắt, tức giận không nói lên lời, Trịnh Kỳ bình tĩnh quay đầu sang phía Vệ Ẩu, nhìn đệ đệ đang ẵm ngửa, trước kia hắn chẳng ưa gì, nhưng qua buổi nghe giảng hôm nay, hắn thấy còn đi so đo mấy chuyện này thật vô nghĩa.
Trịnh Kỳ đưa tay ra.
Vệ Ẩu sợ hãi muốn lùi lại, nhưng Trịnh Kỳ không định làm hại đệ đệ cùng cha khác mẹ này, đưa ngón tay trước mặt nó. Đứa bé có vẻ tò mò, không khóc nữa, đưa bàn tay mĩm mĩm ra, nắm lấy ngón tay ca ca, cười khanh khách.
Chơi đùa với đệ đệ một lúc, Trịnh Kỳ khuyên nhủ Vệ Ẩu về, nói a mẫu mình thời gian qua không vui, xin chớ trách.
Vệ Ẩu vội vàng bế con đi.
Dương phu nhân nước mắt ròng ròng:" Ta vất vả nuôi con khôn lớn, vậy mà con lại hướng về người ngoài ..."
Trịnh Kỳ lau nước mắt cho a mẫu, khi tay hắn chạm vào vết thương rõ ràng trên mặt a mẫu, ánh mắt sắc bén:" A mẫu, lỗi không phải của nàng ta, cớ gì a mẫu phải gây khó dễ?"
"Con, con ..."
"Tất cả là lỗi của a phụ!"
Giọng Trịnh Kỳ rất lớn, mặt không chút sợ hãi:" Thiên hạ làm gì có a phụ như thế, làm gì có lương nhân như thế? Không được một việc gì, làm hỏng danh dự tông tộc, sỉ nhục thê tử tào khang, đi khắp nơi dụ dỗ người khác."
"Con hổ thẹn vì người này."