Dương phu nhân nghe những lời đại nghịch bất đạo của nhi tử mà sững sờ, rồi thình lình đưa tay ra bịt miệng hắn lại.
Bà sợ, sợ quá rồi:" Câm mồm, con nói cái gì thế! Con điên rồi à?"
Trịnh Kỳ gỡ tay a mẫu ra không được, Dương phu nhân rơi lệ:" Làm sao mà ta phải nhịn ông ta, không phải vì con sao? Sợ con bị người ta mắng bất hiếu! Con biết tội ngỗ nghịch là gì không? Sẽ bị kéo đi chém đầu đấy!"
"Ông ta dù có tệ đến mấy thì cũng là a phụ của con! Ta có thể mắng ông ta, các con không được."
Trịnh Kỳ lần nữa vùng tay thoát ra, gương mặt đầy kiên định:" Hiếu được thì hiếu! Từ nhỏ con được a mẫu nuôi dưỡng, ông ta đã chăm sóc con ngày nào chưa? Tiền tài trong nhà do đại phụ để lại, ông ta kiếm được đồng nào chưa? Suốt ngày ông ta lêu lổng bên ngoài, về lại đánh a mẫu."
"Trước kia ông ta vì lấy lòng nữ tử, dụ dỗ nữ nhân kia, nay thì sao? Thấy không có được lợi ích, ông ta hết đánh lại chửi, đứa bé kia từ khi sinh ra tới giờ, ông ta bế lần nào chưa?"
"Đệ đệ hồi nhỏ thông minh thế nào? Bị ông ta đánh vào đầu, tới giờ còn chưa biết viết tên ra sao."
"Năm xưa tiền đại phụ dùng để cho con bái sư, đều bị ông ấy trộm mất."
"Người như thế mà con phải hiếu thuận à?"
Giọng Trịnh Kỳ mỗi lúc một lớn, đám nô phó mặt biến sắc, vội vàng rời đi, không dám nghe.
Dương phu nhân vừa giận vừa sợ:" Cấm mồm, câm mồm!"
"Con không sợ gánh tội ngỗ nghịch, chỉ xin a mẫu rời ông ấy, nếu vì con mà khiến a mẫu phải chịu đựng những điều này, con thà bị xử tử ngay hôm nay."
Dương phu nhân không nói lên lời.
Trịnh Kỳ nghiến răng phẫn nộ:" Con không tin cả cái Đại Hán này không có chỗ nào để nói lý ... Con thà chết chứ không để ông ấy khinh nhục a mẫu nữa."
"Ai khinh nhục a mẫu ngươi?"
Bên ngoài chợt truyền vào tiếng hỏi, tiếp đó một người say khướt đi vào nội đường, Dương phu nhân tái mặt vội đẩy Trịnh Kỳ đi.
Người kia là Trịnh Quý, ông ta lảo đảo đi tới thượng vị ngồi xuống, mở mồm ra là mắng chửi:" Đứng đó làm gì? Chuẩn bị nước cho ta, con xuẩn phụ."
Dương phu nhân định đi, Trịnh Kỳ giữ bà lại.
Trịnh Quý cúi gằm mặt, đợi chốc lát không thấy gì, ngẩng đầu lên phát hiện Dương phu nhân vẫn đứng đó thì nổi giận xông tới định đánh.
Trịnh Kỳ nhanh tay đẩy ông ta ngồi xuống.
Trịnh Quý bàng hoàng không tin nổi:" Ngươi dám đánh ta, ngươi dám đánh ta, ngươi ngỗ nghịch, ngươi ..."
"Ta không dám đánh ông, nhưng ông không được đánh a mẫu ta."
Trịnh Quý tỉnh rượu không ít, ông ta lại lần nữa lao tới, nhưng lần này bóp cổ Trịnh Kỳ:" Ngươi muốn chết à, dám ra tay với ta ..."
Uỵch!
Chỉ nghe một tiếng "uỵch", Trịnh Quý ngã xuống, người ra tay là Trịnh Tỷ, hắn như con dã thú phát cuồng, răng nhe ra, đá Trịnh Quý:" Buông huynh trưởng ta ra ..."
Trịnh Quý choáng váng, ông ta vốn say làm sao chống được, thế là ngã lăn quay:" Phản rồi, phản hết rồi, ta muốn tố cáo các ngươi tội ngỗ nghịch, giết các ngươi ..."
Chát !
Một cái tát vào mặt Trịnh Quý làm mũi ông ta chảy máu.
Lần này người ra tay là Dương phu nhân, toàn thân bà run lên:" Tố cáo à? Được, ông đi tố cáo đi, ông tố cáo xong, ta tới phủ Bình Dương hầu, tố cáo ông tư thông, tố cáo ông mưu phản, trộm cắp, xà xẻo bách tính, giấu giếm áo giáp, dù có thân bại danh liệt ta cũng giết ông trước."
"Ông thử đụng vào nhi tử ta xem, ta kéo toàn bộ họ Trịnh chết cùng."
Trịnh Quý không nói được lời nào.
"Đi!" Dương phu nhân dẫn hai nhi tử đi:
"Điên rồi, điên rồi, các ngươi điên rồi, đám người này điên cả rồi!" Trịnh Quỳ bò dậy gào thét:" Người đâu?"
Tức thì có quản gia đi vào, đỡ Trịnh Quý đứng lên.
"Bọn chúng đi rồi, bọn chúng phải chết, lũ ngu xuẩn ... Ta muốn tới huyện nha, tới huyện nha ..." Trịnh Quý không nhịn được nữa:" Chuẩn bị xe!"
Quản gia nghiêm mặt:" Gia chủ, năm xưa lão gia chủ còn, Trịnh gia ta lấy đạo đức lập gia, thanh danh cực tốt, lão gia chủ thường cứu tế bách tính xung quanh, giúp đỡ học tử nghèo khó .... Dù là ai nói tới Trịnh gia cũng khen một câu là nhà lương thiện. Nhưng nay thì sao? Chúng ta thành nhà hào cường rồi."
"Ngài còn định đi huyện nha làm cái gì? Muốn cả cái Trịnh gia này bị hủy mới chịu à?"
Trịnh Quý mở to mắt không tin nổi:" Cái con chó già này ...
Quả gia buông tay làm ông ta ngã xuống:" Lão quản gia có ân với ta, ta đã báo đáp, con ngươi ông làm ta khinh bỉ, ta không ở lại nữa ..."
Ông ta xoay người đi, mấy nô phó nhìn nhau cũng đi theo.
Cả phủ lớn chỉ còn lại mình Trịnh Quý, sủa điên cuồng như chó nhà tang không ai quan tâm.
"Người đâu, người đâu!”
"Thật không ngờ đám người chúng ta còn có ngày được ăn bổng lộc."
"Đó đều là ân đức của bệ hạ."
Một giáo trường lớn ngoài thành tây, rất nhiều người tụ tập ở nơi này bàn tán.
Bọn họ ăn mặc bình thường, đa phần mặt đen xì, người rắn chắc, già trẻ đều có.
Bọn họ đều là tượng nhân trong ngoài Trường An, sở dĩ tụ tập ở đây là để tham gia khảo hạch lần này.
Tượng nhân khảo hạch đã chính thức bắt đầu, bất kể tượng nhân ở nơi nào đều có thể tham dự khảo hạch, thông qua khảo hạch các cấp bậc khác nhau mà có chứng thư, từ đó có được đãi ngộ đặc thù.
Chuyện này xôn xao cả Đại Hán, mới chỉ nghe triều đình nuôi sĩ tử, chưa tưng nghe tới nuôi tượng nhân.
Báo chí các nơi thời gian qua điên cuồng tuyên truyền sự kiện này, Trương Bất Nghi từ đủ mọi phương diện triển khai thế công dư luận, từ báo chí, thái học, tới người thuyết thư dân gian, quan lại các cấp, tuyên truyền rợp trời.
Sự kiện này làm nhiều người vui, cũng nhiều người buồn.
Những người ở đây hiển nhiên là phía vui.
Trường An khảo hạch trước tiên làm mẫu cho toàn thiên hạ.
Triều đường cực kỳ coi trọng chuyện này, Trương Bất Nghi đích thân tới giám sát, điều động đại sư đỉnh cao của các lĩnh vực tới đảm nhận người khảo hạch.
"Không biết đề khảo hạch là gì, ta làm gạch ngói, chẳng lẽ bảo bọn ta xây nhà?"
"Không đâu, chắc là hỏi các điều cần chú ý, sau đó nung thử ngói gì đó ..."
"Vậy ai khảo hạch, đám quan viên hiểu không về công tượng không?"
"Các ngươi cứ yên tâm, nghe nói là điều người tự thượng phương tới, không có vấn đề gì đâu." Một người cao lớn đi tới nói:
Công tượng xung quanh hồ nghi nhìn người này.
Tên cao to này không giống công tượng, y mặc Sở phục màu mè, da không đen, râu rất đẹp, giống vừa mới cắt tỉa xong.
Có người tò mò hỏi:" Ngươi là tượng nhân à? Làm nghề gì?"
Tên cao to gãi đầu lúng túng nói:
"Ta là mộc tượng."
"Dụng cụ của ngươi đâu?"
"Ta nghe nói bên trong đó sẽ cung cấp các loại công cụ."
"Ta nhìn các hạ không giống tượng nhân."
"Tượng nhân chẳng lẽ dùng mắt nhìn ra được à? Ta đúng là tượng nhân ..."
Bọn họ đang nói chuyện thì có mấy người từ bên trong đi ra, bắt đầu tuyên bố chuyện khảo hạch, tượng nhân ở lĩnh vực khác nhau chia ra các khu khác nhau, vào đó sẽ có hướng dẫn chi tiết hơn.
Khi tên cao to kia đi vào nơi khảo hạch, bên trên có sáu lão nhân, bọn họ vừa nhìn một cái đã chấn kinh, đều là công tượng lâu năm ở thượng phương, làm sao không nhận ra người này.
Tên cao to lớn tiếng nói:" Ta tên Lữ Trường, tới tham dự khảo hạch mộc tượng, muốn lấy đãi ngộ nhất đẳng ..."