Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1169 - Chương 1169: Án Ngỗ Nghịch.

Chương 1169: Án ngỗ nghịch.

Cũng không biết bao lâu, khi tên cao to ra khỏi viện lạc, trông y có vẻ không vui lắm, mấy tượng nhân đang đợi sẵn vội vàng đi tới, hỏi han tình hình.

Tên cao to không vui lấy chứng thư ra:" Chỉ cho chứng thứ cấp bốn kém nhất ... Mộc tượng đồng sinh, ngay cả tú tài cũng không kiếm được."

"Coi như là nhập môn rồi, ngươi đừng nản, tiến bộ vài năm, nói không chừng lấy được tú tài thì sao?"

“Đúng đấy, có được chứng thư là tốt rồi, có bổng lộc rồi.”

Đám công tượng an ủi.

Trước đó bọn họ còn tưởng rằng là người đại tộc tới góp vui, không ngờ là lấy được chứng thư, tuy là cấp thấp nhất, nhưng cũng nói lên đối phương có tài nghệ, thứ này không phải ai cũng lấy được.

Tên cao to lắc đầu, cáo biệt mọi người rồi đi xa.

Rất nhanh tới chỗ không ai nhìn thấy, y chui vào một cỗ xe ngựa.

Lữ Lộc vội hỏi:" Bệ hạ, thế nào, có lấy được chứng thư cấp một không?"

"Trẫm mà khảo hạch tất nhiên là lấy được chứng thư cấp một, nhưng trẫm sợ mình lấy cấp một thì người ta bàn tán là khảo hạch không nghiêm, cố ý bảo họ cho cái thấp nhất." Lưu Trường nghiêm mặt nói:

Lữ Lộc hoàn toàn không tin, hắn cười to:" Bệ hạ không cần giải thích, thần hiểu mà."

Lưu Trường trừng mắt mắng:" Đánh xe! Về hoàng cung!"

Khi Lưu Trường về tới cổng hoàng cung thì Lữ Lộc thấy Loan Bố đang đợi, Lưu Trường đưa tay ra tóm lấy quốc tướng bắt lên xe, xe cứ vậy đi tiếp.

Về tới Hậu Đức Điện, Lưu Trường vội thay quần áo rồi kêu ca:" Thời tiết thay đổi rồi, y phục này không mặc được bao lâu nữa."

Loan Bố nghiêm túc nói:" Hôm nay thần vì chuyện này mà tới, giờ là cuối thu đầu đông, các nơi chuẩn bị áo bông. Ba nước Tây Bắc đã có tuyết, Hà Tây đã xảy ra chuyện người chết rét, hai vị huyện lệnh bị tội."

Tâm tình Lưu Trường không tốt như vừa rồi nữa.

"Bệ hạ đừng lo, đây là tình huống ngẫu nhiên, năm nay tuyết rơi hơi sớm, thần đã lệnh các quận huyện chú ý phòng rét, dẫn người tra xét các nơi, không để xảy ra chuyện chết người ..."

"Ừ!" Lưu Trường gật đầu:" Những chuyện này khanh toàn quyền phụ trách, không cần hỏi trẫm!

"Vâng!"

Loan Bố lại nói:" Còn một chuyện nữa, thủy quân khi tuần tra phát hiện thương cổ chiếm cứ hoang đảo chưa từng bị phát hiện, không báo lên triều."

"Diệt!"

"Vâng!"

Loan Bố đem một số công tác cùng an bài báo với Lưu Trường, sau đó vội vội vàng vàng mà đi, bộ dạng lo lắng bộn bề đó, đúng là hoàn toàn hòa nhập vào thân phận quốc tướng rồi.

Tuyết lớn đổ xuống.

Cả thế giới bị tuyết trắng bao phủ, đâu cũng trắng phau phau.

Tuyết như lông ngỗng bị cuồng phong cuốn bay, xoay tròn rồi rơi xuống đất.

Trong ngày tuyết rơi trắng trời đó, Trường An xảy ra một chuyện lớn.

Trương Thang mở to mắt, ngồi ở thượng vị không dám tin lời mình nghe thấy.

Không chỉ Trương Thang mà cả quan lại xung quanh, sĩ tốt gác bên cửa đều há hốc mồm nhìn nam nhân quỳ trước mặt Trương Thang.

Nam nhân đó nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp.

Tướng mạo thì bất phàm, nhưng y phục xộc xệch, toàn thân đầy hơi rượu, tới mức Trương Thang ngồi ở thượng vị cũng ngửi thấy.

Nam nhân hôm nay tới báo quan, mà người hắn tố cáo là thân sinh nhi tử tội ngỗ nghịch.

Đây không phải là chuyện có thể tùy tiện nói được.

Ở Đại Hán, ngỗ nghịch còn nghiêm trọng hơn mưu phản, trong huyện xuất hiện án ngỗ nghịch, từ huyện lệnh tới tam lão phụ trách giáo hóa, huyện úy phụ trách trị an đều bị bắt đi hỏi tội.

Mỗi khi xảy ra chuyện như vậy là thiên hạ xôn xao, huyện đó thối hoắc.

Trương Thang nghe kẻ say tố cáo nhi tử ngỗ nghịch mà choáng, vì như thế là kẻ này muốn giết hết con mình, hít sâu một hơi:" Ngươi chắc chắn muốn tố cáo nhi tử mình ngỗ nghịch?"

"Đúng, ta muốn tố cáo đám súc sinh Trịnh Kỳ, Trịnh Tỷ, Vệ Văn Quân, Trịnh Thanh! Bọn chúng có tội ngỗ nghịch."

Trương Thang nheo mắt, có vẻ hắn nghe thấy cái tên này ở đâu rồi:" Đây không phải là chuyện nhỏ, là tội xử tử đấy."

"Ta biết, ba đứa súc sinh câu kết đánh ta! Vệ Văn Quân thả chó cắn ta, mẹ đẻ chúng Dương thị, ta tố cáo con tiện nhân đó thư thông, ả lừa lấy tài sản của ta! Làm ta ngay cả cơm cũng không có mà ăn."

Trương Thang đứng bật dậy, đánh đập cha đẻ?

Quan lại xung quanh nhíu chặt mày, nếu đúng là như thế thì bọn họ xong rồi, Trường An xảy ra chuyện như thế, huyện nha bọn họ bị dư luận đè chết.

Trương Thang bình tĩnh nói với quan lại bên cạnh:" Kẻ này say rượu, đưa hắn đi, đợi khi nào hắn tỉnh táo lại hẵng thẩm vấn."

"Vâng!"

"Ngoài ra sai huyện úy đi tra việc này."

Trương Thang không hề có ý che giấu, ngay ngày hôm đó tấu lên.

Sự kiện này nhanh chóng khiến cả tam công kinh động, Lưu Hằng ngay lập tức sai người đi thẩm tra.

Phủ Bình Dương hầu.

Tào Kỳ khinh khỉnh nhìn đám quan lại huyện nha:" Các ngươi là cái thá gì mà dám tới nhà ta bắt người?"

Quan lại huyện nha vội nói:" Bình Dương hầu, không phải bắt người, chỉ là tới mời hỏi chuyện."

Dương thị lúc này ở trong Bình Dương hầu phủ, lời Trịnh Kỳ khiến bà quyết tâm ly hôn, đem hồi môn và nhi tử về Bình Dương hầu phủ sống. Bà vốn là thân thích với Tào Kỳ, đại phụ nàng là đường đệ họ xa của Tào Tham ... Tào Kỳ đương nhiên hoan nghênh, an bài bọn họ ở lại, tuy hắn chẳng có bản lĩnh gì, nhưng nghe nói người thân bị đối xử tệ bạc thì lửa giận ngùn ngụt.

Trịnh Quý vì bị người người rời bỏ không cách nào sống được nữa, mặt dày cầu xin Dương thị về.

Nhưng Trịnh Quý còn chưa gặp được Dương thị đã bị Tào Kỳ thả chó cắn, làm hắn cuống cuồng bỏ trốn.

Vệ Ẩu thì ở nhà Vệ Quân Quân, Vệ Văn Quân có phủ của mình.

Tòa phủ đó do thái tử tặng, tuy không lớn, nhưng đủ để Vệ Ẩu nuôi con, Vệ Ẩu sở dĩ bỏ đi là vì nàng nhìn thấy cảnh ngộ của Dương phu nhân. Dương phu nhân không có ở nhà nữa, Trịnh Quý còn không phải tìm nàng trút giận, đành trốn ở đây. Trịnh Quý cũng tới tìm nàng, Vệ Văn Quân không cho gặp.

Hết thảy làm Trịnh Quý phát điên, nên mới đi tố cáo.

Đối diện với những quan lại này, Tào Kỳ không để vào mắt, não công là vạn hộ hầu, còn sợ đám quan nhỏ các ngươi.

Hắn ngạo nghễ nói:" Muốn hỏi chuyện thì hỏi ở đây, nếu không thì cút xéo cho ta."

"Quân hầu, chuyện này không thể công khai tra hỏi, xin ngài ..."

Khi hai bên giằng co thì Công Tôn Hoằng dẫn người tới.

Tào Kỳ cũng thu lại vẻ ngông nghênh, đối diện với quan lại do tam công phái tới, hắn không dám bừa bãi.

Mà mục đích của Công Tôn Hoằng rất rõ ràng, đưa Trịnh Kỳ và đệ đệ hắn đi.

Bình Luận (0)
Comment