Công Tôn Hoằng không chỉ rất cứng rắn tới Bình Dương hầu phủ đưa đi hai huynh đệ Trịnh gia, hắn ta còn tới thái tử phủ tìm Vệ Văn Quân. Biết Trịnh Quý tố cáo mình và đệ đệ tội ngỗ nghịch, Vệ Văn Quân không nói gì cả, chỉ đưa Công Tôn Hoằng đi gặp đệ đệ còn đang ẵm ngửa của mình.
Công Tôn Hoằng mặt tối sầm, thiếu chút nữa chửi thành tiếng.
Vệ Văn Quân cũng không để kinh động người khác, biểu thị sẵn sàng phối hợp điều tra, theo Công Tôn Hoằng rời đi.
Khi Tào Kỳ tới Tiêu Phòng Điện thì Lưu Trường đang nói chuyện với Tào Xu.
Thấy tên này lại mò tới, Lưu Trường quát:" Ngươi tới làm cái gì?"
"Cô phụ ... Lần này không phải chuyện của cháu, trong thái học có một đứa tên Trịnh Kỳ, cô phụ có nhớ không?" Tào Kỳ vốn tới tìm cô cô, không ngờ gặp cả cô phụ, cuống cả lên:
Lưu Trường cau mày nghĩ rồi lắc đầu, trong đầu không có chút ấn tượng nào cả:” Hắn làm sao?”
"Hắn vốn là đệ tử của Thân Bồi công, sau chuyển sang Hoàng Lão, chuyện là thế này ... A phụ hắn ..." Tào Kỳ đem nguyên ủy kể ra:
Lưu Trường còn chưa nói thì Tào Xu đã vô cùng phẫn nộ:" Ẩu đả thê tử, dám tố cáo nhi tử mình ngỗ nghịch, trên đời có loại nam nhân này à?"
“Trịnh Quý à?” Lưu Trường nheo mắt:" Sao trẫm nghe tên kẻ này quen quen ... À phải rồi, Vệ Văn Quân trong phủ thái tử gả cho người này."
Tào Kỳ vội gật đầu:" Đúng là hắn ạ."
"Có điều người này phát hiện Vệ thiếp vô dụng với mình nên không muốn gần gũi nàng nữa, thường xuyên chửi mắng, cả con hắn sinh ra cũng không đi thăm .... Trịnh Kỳ nói với cháu, có lẽ nàng muốn ly hôn, để con đổi về họ ban đầu."
Lưu Trường ồ một tiếng, tiếp tục uống trà.
Tào Kỳ thấy hoàng đế chẳng để ý, cuống lên:" Người này tội đại ác, cô phụ không biết, hắn không chỉ tố cáo Trịnh Kỳ tội ngỗ nghịch, tố cáo cả Vệ Văn Quân và Vệ Thanh ..."
Phụt!
Lưu Trường phun hết trà ra ngoài:" Ai?"
Trong đại lao Hình bộ.
Mấy người Trịnh Kỳ bị chia ra giam ở đây, vốn do Trương Thang thẩm vấn, vì kinh động tới Tam công, cuối cùng do hình bộ trực tiếp phụ trách.
Nay người phụ trách thẩm vấn họ là Tuyên Mạc Như.
Để tránh bọn họ thông cung, nên giam cách nhau rất xa, không thể giao lưu, mà Trịnh Quý báo quan cũng bị giam ở đây.
Trịnh Quý cũng trong phòng giam, tỉnh lại rồi, mất một lúc mới nhớ ra vì sao mình ở nhà lao, giờ hắn trở nên sợ hãi, hối hận.
Dương thị và Bình Dương hầu là thân thích, mình đã làm tuyệt tình như thế, lỡ con tiện nhân đó không niệm tình cũ, câu kết với phủ Bình Dương hầu muốn hại chết mình thì phải làm sao? Còn Vệ Văn Quân nữa, hắn hầu hạ thái tử, nếu người phủ thái tử ra mặt giúp hắn thì sao?
Nghĩ tới những chuyện này Trịnh Quý cực kỳ sợ hãi, run bần bật.
Chỉ là nghĩ tới tình cảnh của mình, Trịnh Quý không lo nữa, dù bị đối phó thì thảm được tới đâu nữa chứ?
Tất cả rời bỏ hắn rồi, đáng hận nhất là Dương phu nhân còn trộm tiền của hắn, hắn muốn đi đánh bạc cũng không có tiền.
Mình đã hạ mình cầu hòa, tên Bình Dương hầu đó còn thả chó căn mình, làm mình bêu xấu trước mặt với bao người.
Con tiện nhân khác dám tránh mình, rõ ràng là thiếp mà dám nói ly hôn gì chứ?
Một lũ tiểu nhân.
Nghĩ tới đó hai mắt Trịnh Quý đỏ ngầu, không còn hối hận gì nữa, ta phải báo thù, ta phải lấy lại thứ đã mất, ta còn trẻ, con không còn thì sinh tiếp, sợ gì.
Lúc này Tuyên Mạc Như dẫn Lý Hằng vào ngục, tới trước phòng giam của Trịnh Quý, giới thiệu:" Ngự sử công, đây là Trịnh Quý đã tố cáo con mình tội ngỗ nghịch."
Trịnh Quý không bỏ lỡ thời cơ lao tới chấn song hét lên:" Xin quý nhân chủ trì công đạo."
Tuyên Mạc Như nheo mắt lại, sắp hết năm rồi, chỉ còn vài ngày cuối, tự nhiên nhảy ra một tên Trịnh Quý, tội ngỗ nghịch làm thành tích cả năm của hắn mất hết.
Không chỉ hắn còn Lễ bộ, huyện nha coi như làm không công, còn phải dâng thư thỉnh tội.
Bao nhiêu người đang nổi điên muốn giết tên này.
Lưu Hằng cười ôn hòa:" Đây là người tố cáo, sao lại giam chứ? Thả ra!"
Tuyên Mạc Như vội giải thích:" Ngự sử công, sự kiện này còn chưa có kết quả, nếu là vu cáo ..."
"Sao có thể là vu cáo chứ? Phụ mẫu tố cáo con mình ngỗ nghịch đã phải chịu ủy khuất rất lớn rồi, thả ra đi."
Trịnh Quý mừng lắm, sau khi được đưa ra thì hành lễ mãi.
Lưu Hằng đỡ hắn lên:" Ta chính là ngự sử đương triều, ngươi có oan khuất gì cứ nói.
Trịnh Quý vội vàng kể:" Bẩm ngự sử, mỗ vốn là nhà lương thiện, vì nạp thiếp, thê tử hay ghen, khiến trong nhà bất hòa. Thê tử này xưa nay mua chuộc nô phó, che giấu mỗ cùng làm chuyện thiếu đạo đức khiến thanh danh Trịnh gia bị bôi nhọ ... Mỗ vì trong nhà hài hòa, nên nói với ả, ai ngờ con tiện nhân đó xúi bẩy hai đứa con, thường xuyên nói xấu mỗ. Mỗ vì giận mà uống rượu, đi tìm ả nói chuyện, kết quả hai đứa con dám ra tay với mỗ, mỗ không dám đánh trả, bị chúng đánh đập ... Dương thị mang hết tiền của mỗ, trốn tới Bình Dương phủ."
"Biết mỗ không con tiền, kế tử Vệ Văn Quân xúi a mẫu hắn rời nhà, mỗ tới tìm nàng, hắn xô đẩy còn đòi mỗ quỳ xuống cầu xin."
Trịnh Quý càng nói càng bi thương:" Mỗ lại đi tìm Dương thị hỏi cho rõ ràng, ai ngờ hai thằng nghịch tử lại thả chó dữ ra cắn mỗ toàn thân thương tích, mọi người đều thấy."
Tuyên Mạc Như quát:" Ngươi ở huyện nha không nói thế, còn tố cáo nhi tử nhỏ nhất là Trịnh Thanh ngỗ nghịch, nó chưa tới một tuổi, làm sao ngỗ nghịch được?"
Trịnh Quý cuống quýt nói:" Khi đó mỗ uống say nói linh tinh, bây giờ mới là nói thật."
Tuyên Mạc Như cười nhạt :" Đây không phải chuyện nhỏ, ngươi biết luật phản tọa của Đại Hán không?"
Trịnh Quý lạnh người, Lưu Hằng nổi giận:" Sao lại dọa người ta như thế, người này đáng thương, ngươi thân là quan viên hình bộ, phải để tâm chứ?"
Tuyên Mạc Như ngớ ra, ngự sử công tính cách đâu phải như thế, làm sao hôm nay lại luôn bênh vực kẻ này.
Lưu Hằng đỡ Trịnh quý đã khóc ròng lên, mặt ôn hòa:" Không sao, chuyện này ta sẽ xử trí tốt cho ngươi, cứ về nhà nghỉ ngơi đi, đừng đi linh tinh."
Trịnh Quý không ngờ tới chuyện lại thuận lợi như vậy, triều đình thì ra còn người tốt.
Ngự sử anh minh.
Sau khi Trịnh Quý được giáp sĩ đưa đi, Tuyên Mạc Như không nhịn được nữa, hỏi:" Ngự sử công làm thế là ..."
Lưu Hằng khẽ vỗ vai hắn:" Chuyên tâm làm tốt việc của ngươi là được."VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ