Người thứ hai Lưu Hằng muốn gặp là Trịnh Kỳ, cũng chính là thủ phạm chính của án ngỗ nghịch.
Trịnh Kỳ thần sắc nghiêm túc, ngồi quỳ trong phòng gian, không có chút kinh hoàng nào, thấy tam công tới, đứng lên hành lễ.
Lưu Hằng cau mày, có vẻ tức giận quát:" Ngươi chính là kẻ ngỗ nghịch đánh cha đẻ phải không?"
Trịnh Kỳ bình tĩnh nhìn hắn:" Đúng!"
Lưu Hằng ngẩn người:" Vì sao?"
"Hiếu được thì hiếu, kẻ làm a phụ đó chưa từng thực hiện chức trách a phụ, ở ngoài không về, bỏ bê việc nhà, uống rượu vào là đánh a mẫu ta ... Ta không chịu được nên ra tay đánh ông ta. Chuyện này không liên quan tới người khác, hoàn toàn là do ta mà ra, không liên quan tới đệ đệ và a mẫu ta, xin hãy thả họ ra."
Rồi hành lễ lần nữa.
Tuyên Mạc Như thoáng chút không đành lòng, thật hay giả, hắn nhìn là biết.
Lưu Hằng lại lạnh lùng nói:" Xử trí thế nào, không do ngươi quyết."
Trịnh Kỳ bi ai nói:" Đệ đệ ta từ nhỏ ngay thẳng, không hiểu ăn nói, là đứa lỗ mãng, học vấn không có, không hiểu lý lẽ, nếu nó có mạo phạm, xin ngài chớ trách tội, nếu nó nói linh tinh, xin ngài đừng tin."
Lưu Hằng rời đi không nói gì cả.
Khi Lưu Hằng vừa tới phòng giam của Trịnh Tỷ, không ngờ tên nảy nhảy lên, lao vào cửa phòng giam, quát tháo:" Thả ta ra, ta muốn gặp ca ca."
"Trịnh Quý là do ta đánh, ca ca ta không ra tay. Đám người khốn kiếp các ngươi dám làm gì ca ca ta, ta sẽ không tha cho các ngươi."
Nhìn hắn gào rú, Lưu Hằng không giận mà còn cười, bảo với Tuyên Mạc Như:" Tên này làm ta nhớ tới một người. Trước khi thẩm vấn không thể để hắn có vấn đề, giam cùng Trịnh Kỳ đi."
Tuyên Mạc Như gật đầu.
Người cuối cùng phải gặp tất nhiên là Vệ Văn Quân.
Lưu Hằng biết Vệ Văn Quân.
Vệ Văn Quân đứng dậy hành lễ rồi ngồi quỳ đem đâu đuôi sự việc kể ra, so với Trịnh Kỳ và Trịnh Tỷ thì hắn bình tĩnh lý trí hơn nhiều, kể rất chi tiết.
Tuyên Mạc Như nghe xong chửi bới:" Thứ chó má đó không phải là người, ta đi bắt hắn."
Lưu Hằng đưa tay ngăn lại, nói với Vệ Văn Quân:" Ngươi ở lại đây đọc sách đi, nơi này yên tĩnh rất thích hợp."
Vệ Văn Quân gật đầu.
Sau khi ra ngoài, Tuyên Mạc Như ù đầu, rốt cuộc ngự sử công muốn làm gì?
Lưu Hằng nghiêm túc nói:" Ngươi tiếp tục điều tra đi, nhất định làm rõ, chứng cứ phải đầy đủ."
"Vậy Trịnh Quý?"
"Chỗ hắn thì không cần hỏi tới nữa."
Tuyên Mạc Như đành vâng lời.
Tiếp đó Lưu Hằng tới Hậu Đức Điện, nhưng khi tới nơi thì hoàng đế không có ở đây, hỏi mới biết, vừa rồi Bình Dương hầu tới bái kiến, hoàng đế vội vàng xông ra khỏi hoàng cung, không rõ tung tích.
Chết rồi, không thằng y định đi đánh Trịnh Quý chứ?
Ôi cái dứa đệ đệ tùy tiện này, mình phải ngăn lại.
"Đây là Vệ Thanh à?"
Lưu Trường bẹo má thằng bé, nó đưa tay ra quơ quơ, muốn bắt lấy tay y, làm Lưu Trường cười phá lên.
Vệ Ẩu sợ lắm.
Hôm nay đột nhiên hoàng đế xuất hiện trước mặt nàng, muốn gặp con nàng, nàng vừa bế ra thì hoàng đế cướp lấy bế trong lòng đùa nghịch.
Chuyện gì thế này?
Đừng nói Vệ Ẩu, đến Lữ Lộc và Đậu Quảng Quốc cũng không hiểu cái gì hết, bệ hạ vội vội vàng vàng tới đây để gặp một đứa bé còn quấn tã à?
Lưu Trường đắc ý cười to:" Các ngươi thấy đứa bé này ra sao?"
"Trông rất đẹp ạ."
"Sao với Hoài Âm hầu thế nào?"
"Dạ?" Lữ Lộc hoảng rồi, lo lắng trạng thái tinh thần của hoàng đế:
Lưu Trường hôn lên má đứa bé mấy lần, trả cho Vệ Ẩu, dặn:" Ngươi phải chăm sóc đứa bé này cho thật tốt, có nó, ngươi không chỉ có chỗ đứng chân ở Trường An, còn lưu danh sử sách."
Vệ Ẩu tuy không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng hoàng đế thích con nàng thì có thể nhìn ra được, mừng cuống lên, rối rít hành lễ.
"Bệ hạ, xảy ra chuyện gì thế ạ?" Đợi rời nơi này rồi, Lữ Lộc mới hỏi:
"Nói ra các ngươi không tin, trước kia trẫm nằm mơ gặp được một vị mãnh tướng, thiện chiến như Hoài Âm hầu, tên là Vệ Thanh."
"So với Hoài Âm hầu, thằng nhãi đó ạ? Vậy sao bệ hạ không đưa về Hậu Đức Điện?"
"Không vội, đợi nó lớn một chút đưa tới Quân hậu, hoặc là tới thẳng chỗ Hoài Âm hầu, Triệu Đà, Chu Bột .... Ha ha ha, trẫm cũng phái dạy nó gì đó, sau này phá An Tức, diệt La Mã ắt là nó."
Lữ Lộc mừng rỡ:" Chúc mừng bệ hạ lại có được một mãnh tướng."
Nhìn hai người họ chúc mừng nhau, cười nói vui vẻ, Đậu Quảng Quốc thấy thần kinh thác loạn.
Là mình điên hay là họ điên thế?
Trên đường về, đề tài tất nhiên quay về tên Trịnh Quý.
Lữ Lộc cảm thán:" Tên đó không ra con người, vậy mà sinh ra được mãnh tướng. Chỉ là không biết nên xử trí án ngỗ nghịch này ra sao? Chuyện này sau khi truyền đi sẽ gây dư luận cực lớn."
Lưu Trường cũng có chút do dự, khó xử quá, nên tùng xẻo hay cho ngựa xé xác đây?
Khi Lưu Trường về Hậu Đức Điện thì Bình Dương hầu Tào Kỳ cũng về phủ, Dương phu nhân vội hỏi kết quả.
"Bệ hạ đột nhiên chạy đi rồi, không trả lời rõ ràng ... Nhưng a tỷ chớ lo, cô mẫu ta rất quan tâm tới tình hình của tỷ, bảo ta đừng lo, cô mẫu sẽ xử lý chuyện này. Ta đã tận lực rồi, giờ chỉ xem kết quả nữa thôi."
Dương phu nhân lần nữa rơi lệ:" Đứa con khổ mệnh của ta."
"Không được, ta phải tố cáo hắn, ta có nhiều tội chứng trong tay, phải kéo hắn chết cùng."
Tào Kỳ giật nảy mình, vội giữ nàng lại:" A tỷ đừng làm bữa, đợi cô mẫu xử trí thế nào đã."
Hai người đang bàn bạc thì quan viên Hình bộ tới.
"Có người tố cáo Dương thị tư thông, trộm cắp, xúi bẩy nhi tử phạm tội ... Mời đi với ta."
Tào Kỳ không nhịn được nữa:" Người bị khinh nhục lại bị trừng phạt, thiên hạ lý nào như thế?"
Quan viên hình bộ không sợ thân phận của hắn, lạnh lùng nói:" Ta nhận mệnh lệnh hình bộ tới đây, quân hầu chớ làm khó ta, kháng cự là đồng tội."
Tào Kỳ mặt đỏ bừng bừng, trán nổi gân xanh, lùi lại vài bước lấy bội kiếm trên trường, đặt vào tay quan viên kia, nói:" Đây là bội kiếm của đại phụ ta, có giỏi thì dùng chém đi, chém đi."
Quan viên kia đành phát tay, dẫn người đi, Tào Kỳ vẫn đứng ở cửa chửi bới.
Chuyện này tuy mới xảy ra, nhưng đã truyền đi rồi, Lưu Hằng lần nữa quay lại Hình bộ hỏi hoàng đế có tới đây không.
Rõ ràng hoàng đế không tới.
Khi Lưu Hằng đâu đầu rời Hình bộ thì ở góc phố nhìn thấy hai người quen thuộc cùng bảy tám đứa bé.
Đứa bé đứng đầu tay cầm gậy gỗ, hô hào:" Lát nữa chúng ta xông vào cứu Vệ Văn Quân, người này tuy nghiêm khắc, nhưng có ân với ta và huynh trưởng ta, bọn ta từng ăn đồ ăn vặt hắn tặng, nay hắn có nạn, chúng ta phải báo đáp. Các huynh đệ, cùng ta xông vào lao ngục cứu người đó."
"Sau khi chuyện thành công sẽ có trọng thưởng."
"Mỗi người sáu tiền, một miếng mứt."
Lưu Hằng lảo đảo, tinh thần tan vỡ, rống lên:" Lưu Trệ!"