Đề Oanh mặt đầy bất lực xoa thuốc cho hai thằng nhóc, mông chúng đánh sưng rồi, trong vòng ba ngày không thể tới huyện học.
"Xuất sư bất lợi!" Tiểu Trư lắc đầu thất vọng:
"Ai ngờ được bị đại phụ bắt được tại chỗ chứ."
"Vì cứu Vệ Văn Quân, đệ đa khuynh gia bại sản, kết quả bị đành thành thế này."
Lưu Thiên mắng:" Ta đã bảo với đệ rồi, cách này không được đâu, phải nhờ trọng phụ giúp mới được, trọng phụ người đông thế mạnh. Đệ cứ nhất định muốn tự giải quyết, bây giờ người không cứu được chúng ta bị đánh cho đít nở hoa."
Đề Oánh đánh vào đầu Lưu Thiên một cái:" Chuyện của người lớn, đâu đến lượt bọn nhóc con xen vào. Lại còn dẫn bọn trẻ con huyện học đi cướp ngục, đợi các con về huyện học sẽ biết !"
Hai đứa bé ý thức được chuyện này, mặt biến sắc, nhìn nhau sợ hãi.
Đề Oanh mắng vài câu rồi đi.
Nàng vừa đi một cái, ngay lập tức có hai nữ hài cẩn thận đi vào, Lưu Thiên vội kéo quần lên, Lưu Trệ thì mặc, cứ phơi cái mông trắng hếu được xoa thuốc cao xanh lét.
Vệ Thiếu Nhi ngồi bên Lưu Thiên, Vệ Tử Phu ngồi bên Lưu Trệ, gương mặt đầy lo âu.
"Các ngươi không sao chứ?"
Lưu Thiên chưa đáp, Lưu Trệ đã lớn tiếng nói:" Không sao, nghe nói đại ca các nàng gặp chuyện, huynh trưởng ta không dám chậm trễ, kéo ta đi cướp ngục, muốn cứu đại ca các nàng ra. Đáng tiếc, bọn ta dù khuynh gia bại sản, lôi kéo nhân thủ, nhưng không phải đối thủ đám giáp sĩ, sau một cuộc quyết chiến dữ dội, bọn ta thất bại nên bị thương thành thế này! Nhưng các nàng yên tâm, có bọn ta đây, đại ca ắt không sao."
Vệ Thiếu Nhi liền nhìn Lưu Thiên với ánh mắt sùng bái.
Lưu Thiên tức thì cũng hắng giọng nói:" Đúng thế, các nàng yên tâm, có bọn ta đanh, chắc chắn sẽ không sao rồi."
Hai nữ hài tử giúp chúng xoa thuốc, quyến luyến rất lâu mới đi.
Lưu Thiên tức thì nắm tay Lưu Trệ, mắt đầy chân thành:" Hảo huynh đệ!"
Đúng lúc này Lưu Linh vui vẻ đi vào, thấy hai đứa nhóc bị đánh nằm bẹp trên giường thì cười to, chuyện này nàng qua quen rồi, nàng có một ca ca suốt ngày bị ăn đòn, ngồi bên cạnh:" Bị ai đánh thế?"
Lưu Thiên tức thì kêu to:" Cô mẫu! Vệ Văn Quân bị bắt vào ngục rồi, bọn cháu đi cướp ngục, bị người ta đánh một trận."
Lưu Linh tức thì mặt biến sắc.
Tuyên Mạc Như mặt mày đau khổ đứng trước cửa hình bộ, năm nay sao sao xui xẻo thế, có nên đi bái tế a phụ không?
Có ai đen đủi hơn mình không?
Tô Phi mở to mắt đứng trước mặt hắn, không ngừng vuốt râu, bên cạnh còn có Thân Bồi giận dữ nhìn Tuyên Mạc Như.
"Ta biết con người Trịnh Quý, hắn là kẻ không ra gì, còn Trịnh Kỳ là đứa trẻ ngoan, sao dám đảo lộn trắng đen, thành Trường An này không có vương pháp nữa à?" Thân Bồi thiếu điều nhổ nước bọt vào mặt người ta:
"Nếu có người báo quan, ta đành tiếp nhận ... Hơn nữa do ngự sử công chủ trì ..." Tuyên Mạc Như phân bua:
"Thái tử không ở đây thì tâm phúc có thể tùy ý hãm hại sao? Vệ Văn Quân là người được thái tử nhìn lớn lên từ nhỏ, hết sức coi trọng, lão phu dâng thư cho thái tử rồi ... Nếu Vệ Văn Quân và Trịnh Kỳ xảy ra chuyện gì, môn khách bọn ta dù liều mạng cũng phải báo đáp ân tình của thái tử." Tô Phi nắm chặt chuôi kiếm:
Tuyên Mạc Như thiếu chút chửi ra tiếng, có giỏi thì đi tìm ngự sử ấy, tới đây làm gì, lời nói ra lại là:" Tất cả làm theo luật pháp, ta không sợ đe dọa đâu, các vị cứ về đi."
Hai người kia phẫn nộ rời đi thì quan viên hắn phái đi cũng về báo cáo.
"Tào Kỳ nhất định muốn bảo vệ người thân, cầm bội kiếm của Bình Dương Ý hầu để lại, bọn hạ quan không dám bức ép."
Tuyên Mạc Như đang đau đầu thì lại có người tới, lần này thì đầu hắn muốn vỡ luôn.
Là hoàng hậu và hai vị phi tử.
Giáp sĩ xung quanh vội quỳ rạp xuống.
Tào Xu bảo xung quanh đứng lên:" Ta nghe nói Trường An có tên ác nhân Trịnh Quý, đánh đập phu nhân mình, ngược đãi con mình, sau tố cáo con mình ngỗ nghịch, có chuyện đấy không?"
Tuyên Mạc Như do dự nói:" Chuyện đang điều tra ạ."
Tào Xu sai Phàn Khanh lấy đồ ăn ra, nói:" Đây là đồ ta tặng cho mấy đứa bé đó, chúng thật đáng thương, gặp phải loại phụ thân như thế, phải chiếu cố tốt cho chúng, không để chúng chịu khổ."
"Vâng!"
"Mạc Như, luật pháp tuy vô tình, nhưng con người không thể vô tình, nếu phụ thân bất nhân bất nghĩa, chẳng lẽ nhi tử phải ngu hiếu."
"Hoàng hậu nói đúng ạ ..."
Tuyên Mạc Như chỉ biết vâng dạ tiễn hoàng hậu đi, vừa mới thở phào thì công chúa tới.
Công chúa không đi một mình còn dẫn theo Triệu Đà, ông ta nhìn chằm chằm Tuyên Mạc Như như muốn ra tay lắm vậy.
"Xin trọng phụ thả Vệ Văn Quân và Trịnh Kỳ ra."
Tuyên Mạc Như muốn đâm đầu tự sát:" Công chúa, chuyện này thần không quyết được, nhưng xin công chúa yên tâm, hoàng hậu cũng vừa tới rồi, bọn họ không phải chịu khổ đâu, đợi điều tra xong sẽ thả ..."
"Ta mặc kệ, ta muốn đưa họ đi, ngươi tránh ra."
"Công chúa xin đừng làm khó thần."
Triệu Đà cười khà khà đi tới:" Hậu sinh, nghe nói ngươi chấp pháp vô tình, ta già rồi, nếu bị ngươi dọa ngã bệnh ở đây thì không hay."
Miệng nói thế nhưng tay thì đã đặt lên chuôi kiếm, Tuyên Mạc Như hết cách, đành để họ vào để chứng minh những người kia không phải chịu khổ.
Vệ Văn Quân nhìn thấy công chúa thì kinh ngạc:" Công chúa, sao lại tới đây."
"Ta tới cứu ngươi."
"Công chúa không cần làm thế, thần không phạm lỗi, hẳn Tuyên công sẽ xử trí công bằng, xin công chúa về đợi. Hơn nữa thần thấy chuyện này không đơn giản .... Hiện giờ cũng không tiện nói rõ. Xin công chúa nhớ, đây không phải chuyện xấu. Mời công chúa về kiên nhẫn chờ đợi."
Lưu Linh không hiểu sao đây lại không phải chuyện xấu, nàng vẫn nghe an bài của Vệ Văn Quân.
Tiếp đó nàng đi gặp Trịnh Kỳ.
Trịnh Kỳ cực kỳ vui vẻ thoải mái:" Được gặp công chúa, thần chết không tiếc nuối nữa."
Tên Mạc Như khó khăn lắm mới tiễn được hai vị này đi, tiếp đó lại có thêm một nhân vật cấp trọng lượng nữa tới, Sơn Đô hầu Vương Điềm Khải.
Nhìn thấy ông già này, Tuyên Mạc Như muốn khóc luôn.
Vì hắn biết rõ ông già này làm việc cho ai.
Có cần tới mức này không?
Ngự sử, ta không chịu nổi nữa rồi.