"Bệ hạ! Tuyên Mạc Như cầu kiến."
Lưu Trường cười to nói với Lưu Hằng ở đối diện:" Tứ ca, khổ chủ tới rồi!"
Tuyên Mạc Như vào Hậu Đức Điện, vội vàng hành lễ với hai người, còn chưa kịp nói gì Lưu Trường đã lên tiếng:" Ngươi không cần nhiều lời, trẫm biết cả rồi, khổ cho ngươi!"
Tuyên Mạc Như mặt đầy ủy khuất:" Bệ hạ, mau mau thả người đi, Vệ Văn Quân mà không ra thì thần phải vào nhà lao mất."
"Huynh đệ, ngươi cầm cự một thời gian nữa đi, yên tâm, chỗ a mẫu có trẫm nói, không để ngươi khó xử. Tứ ca tự có an bài."
Thế thì còn nói gì được nữa đây, Tuyên Mạc Như ủy khuất:" Bệ hạ nhất định phải nói với thái hậu và công chúa nhé, người khác còn đỡ, công chúa thì dẫn Triệu Việt vương tới suýt chém thần, thái hậu càng đáng sợ phải Sơn Đô hầu mang giáp tới tặng thần, nói thần chấp pháp nghiêm minh .... Thần nhũn cả chân."
Lưu Trường vỗ vai hắn:" A mẫu dọa ngươi thôi, trong thời gian ngắn không giết ngươi đâu."
"Trong thời gian ngắn?”
"Không quan trọng, chủ yếu là a mẫu ghét nhất kẻ bất trung với thê tử, huống hồ tên này còn đánh đập thê tử kết tóc, ngược đãi nhi tử, a mẫu làm sao dung thứ được ... Ngươi không cần lo a mẫu, cũng không cần lo công chúa ... Đáng lo nhất là Tứ."
Tuyên Mạc Như giật mình, đúng vậy thằng nhãi đó dám dẫn người cướp ngục đấy:" Bệ hạ, phải làm sao?"
"Tránh nó làm hỏng kế hoạch, bắt vào lao ngục đi."
"Lý do gì ạ?"
Lưu Trường trợn mắt:" Nãi công muốn bắt còn cần lý do à?"
"Vâng!"
Ba người tiếp tục mật mưu.
Trịnh Quý về tới nhà, tâm tình lần nữa trở nên thấp thỏm bất an.
Hắn khóa mọi cánh cửa lại, ôm kiếm trong lòng nhưng vẫn không cách nào ngủ được, cứ như Dương thị sẽ lao vào giết hắn bất kỳ lúc nào.
Trong bầu không khí căng thẳng đó, đột nhiên có người gõ đại môn.
Trịnh Quý cực kỳ sợ hãi, cẩn thận đi tới cửa hỏi:" Ai đó."
"Ta vì vụ án ngỗ nghịch mà tới thăm ngài." Giọng ngoài cửa rất ôn hòa, không có chút ác ý nào:
Trịnh Quý không dám thả lỏng:" Ngài có gì sai bảo?"
"Xin ngài chớ lo, ta tới giúp ngài."
Trịnh Quý hơi do dự, vẫn mở cửa.
Bên ngoài là một trung niên trắng trẻo, mặt mày hiền lành, tuấn mỹ, mặc Sở phục rộng thùng thình, râu ngắn rất đẹp, khí chất có phần âm u.
Trịnh Quý mời ông ta vào điện.
"Trịnh quân, ta họ Đặng, ngài gọi ta một tiếng Đặng sinh là được, làm tế tửu ở thái học, nghe tới vụ án ngỗ nghịch, nên chuyên môn tới đây."
"Không dám, Đặng quân."
Đặng sinh nghiêm túc nói:" Nghe chuyện của ngài làm ta phẫn nộ vô cùng, Đại Hán lấy hiếu trị quốc, sao cho phép loại chuyện nay xảy ra chứ?"
"Ngài nói phải."
"Nhưng chuyện này khó lắm, ta nghe nói sau khi Trịnh Kỳ và Vệ Văn Quân bị bắt, khi đó có người của thái học, phủ thái tử tới cứu, rồi hoàng hậu ra mặt ... May mà hình bộ khanh là người chình trực, không chịu khuất phục mới không thả người ra, nhưng tiếp tục thế này ngỗ nghịch sẽ thành vu cáo, tới lúc đó ngài mới là người bị phạt!"
Trịnh Quý sợ hãi, suýt ngã ra sàn.
Đặng sinh đỡ hắn lên:" Ngài chớ lo, ta vì chuyện này mà tới."
"Có lẽ ngài nhìn ra rồi, trước kia ta từng là tế tửu thái học, sư thừa là Tề Nho, Tề Nho coi trọng nhất là chữ hiếu ... Bọn họ muốn dùng quyền lực can dự vào chuyện này, ta dứt khoát không cho phép. Ta tới để giúp ngài nghĩ cách, Nho gia bọn ta, nhất định toàn lực giúp đỡ ngài."
Trịnh Quý sửng sốt, hồ nghi nhìn người trước mặt, hắn là người rất hiện thực, sẽ không cho rằng có ai giúp mình vô tư.
Đặng sinh nói tiếp:" Ngài có điều không biết, thời gian qua Hoàng Lão chèn ép Nho gia ta, bẻ cong đạo lý thánh nhân. Ngay cả hiếu đạo cũng bị chúng phá hỏng, nên mới có loại chuyện này. Bọn ta muốn dùng chuyện của ngài để tạo thế cho Nho gia, đánh bại những học vấn tồi tệ kia."
"Nhưng ngài vừa nói, có Nho sinh muốn giúp Trịnh Kỳ thoát tội." Trịnh Quý nghi hoặc:
"À, Nho gia cũng không phải là một thể, cũng có một số tiểu nhân, nói cái gì mà hiếu được thì hiếu, ngài không cần để ý. Không giấu ngài, ta là thân thích của Thân Bồi công, nên dám phát động Nho gia tham dự chuyện này .... Nhưng ngài là người bị hại, tốt nhất ngài phải đứng ra thỉnh cầu những đại nho kia giúp ngài."
Trịnh Quý trầm tư một lúc rồi gật đầu.
"Mong ngài cân nhắc kỹ, nếu phía hoàng hậu gây áp lực với Hình bộ, nói không chừng ngài từ người bị hại thành kẻ thủ ác đấy."
"Ta biết!"
Bầu trời lại lần nữa đổ tuyết lớn, Lưu Tứ đang ở chỗ quen thuộc, cùng mưu thần Đổng Trọng Thư tán gẫu, trước mặt bọn họ có rượu hâm nóng, có thịt nướng, cuộc sống đầy tư vị.
Thịt vừa mới nướng chín thì đột nhiên có một đám giáp sĩ xông tới, đè bọn họ xuống đất, trói lại khiêng đi.
Lưu Tứ bàng hoàng, mặt hoang mang bị đưa lên xe.
"Oan uổng quá! Thịt này là do ta mua, ta mua đấy."
"Nướng thịt ăn mà cũng phạm pháp à?"
"Quả nhân muốn gặp a phụ!"
"Quả nhân vô tội."
Trong phủ Đinh Khoan, đông đúc náo nhiệt.
"Đinh công, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta."
"Tên đó vốn học Nho gia ta, còn có chút hiền danh, nhưng sau hắn chuyển sang Hoàng Lão, chẳng bao lâu xảy ra chuyện ngỗ nghịch."
"Nay hắn ỷ vào quý nhân che chở, không bị hỏi tội."
"Đây không phải chuyện nhỏ, chỉ cần lên tiếng, nhất định sẽ được toàn thiên hạ ủng hộ."
Mấy vị đại năng Nho gia lúc này đang ngồi bên cạnh Đinh Khoan, kích động giảng giải cơ hội tốt này.
Trịnh Quý thời gian trước liên lạc với Nho gia, tất nhiên là thêm dầu thêm mỡ, bóp méo sự thật, miêu tả mình là người bị hại, bị thê tử vô đức hãm hại, bị nhi tử ngỗ nghịch hành hung .... Thế là một bộ phận Nho gia như thứ ác khuyển ngửi thấy phân nhào tới.
Nhưng bọn họ không dám lớn tiếng bàn luận, mà đi tìm Đại Nho Đinh Khoan, hi vọng ông ta đứng lên dẫn dắt họ xung phong.
Sắc mặt Đinh Khoan rất bình tĩnh:" Ta có nghe nói, Trịnh Kỳ là đệ tử của Thân Bồi công, còn về phần Vệ Văn Quân là tâm phúc bên cạnh thái tử. Thân Bồi công là đại nho có tiếng thiên hạ, thái tử càng có hiền danh, bên cạnh vô số hiền tài, người được họ coi trọng, lẽ nào lại phạm tội ngỗ nghịch."
"Về chuyện các ngươi lo lắng, trước kia thân thích thái hậu phạm sai lầm, bệ hạ sai hình bộ xử theo luật, không khoan thứ. Trịnh Kỳ chẳng qua là họ xa của Bình Dương hầu, Vệ Văn Quân là môn khách thái tử ... Thân phận gì mà các ngươi lo bệ hạ dung túng không xử phạt? Chẳng lẽ còn cao quý hơn tộc nhân thái hậu à?"
"Không thể nào có chuyện đó."
"Đại Hán lấy hiếu trị thiên hạ, ngỗ nghịch là tội lớn nhất, hoàng đế không thiên vị đâu."