Đám đại nho khác thấy Đinh Khoan không hưởng ứng lời của bọn họ thì không hài lòng.
Lập tức có người mắng:" Đinh công, ngài sai rồi."
"Hiện giờ vấn đề không phải là có người che chở cho đám ngỗ nghịch đó không, mà là hai người phạm tội ngỗ nghịch đều là người của Hoàng Lão."
"Mấy năm qua Hoàng Lão chèn ép chúng ta, khiến hoàng đế tin nhầm vào luận điệu sai lầm của bọn chúng, không trọng dụng bậc quân tử như chúng ta. Nhưng bây giờ Hoàng Lão bọn chúng phạm phải sai lầm trước, lại còn hết sức nghiêm trọng, rõ ràng phải lên tiếng trục xuất kẻ ngỗ nghịch, vậy mà không nói gì hết, đủ thấy tư tưởng của Hoàng Lão lệch lạc thế nào. Giờ chúng ta chỉ cần phát động thiên hạ quần công, nhất định có thể dùng dư luận để kéo chúng xuống."
Mấy vị đại nho gật đầu lia lịa:" Đúng, đúng là như thế, không thể để cho loại tư tưởng xem thường hiếu đạo này tồn tại."
Đinh Khoan tức thì nổi giận:" Nho gia xưa nay trọng hiếu đạo, bất kể là học phái nào phạm lỗi, đều là chuyện bi thương, vì sao các ngươi lại hớn hở như thế?"
Đinh Khoan tên giống như người, vừa cao lại vừa rộng, phóng mắt nhìn khắp Nho gia chỉ có Bột lão gia sánh được, khi ông ta đứng lên, đám đại nho đều sợ hãi mà không dám nhiều lời nữa.
Đinh Khoan nghiêm mặt:" Đừng có nghĩ lợi dụng chuyện này đả kích Hoàng Lão, chúng ta tranh đấu với Hoàng Lão là thông qua học vấn, đừng dùng loại chuyện này công kích họ."
Thấy Đinh Khoan không phối hợp, đám đại nho hành lễ bỏ đi ngay.
Rời khỏi phủ Đinh Khoan, đám đại nho chửi mắng.
"Tên Đinh Khoan này thường này mở mồm luận hiếu đạo, tranh cãi với sư huynh ông ta, nay xem ra cũng là cá mè một lứa thôi."
"Hừ, cơ hội tốt như thế mà không dùng nói cái gì mà dùng học vấn cạnh tranh, thái tử xuất thân Hoàng Lão vốn là bất công lớn nhất với chúng ta rồi, cạnh tranh cái gì nữa."
"Nhưng bây giờ Thân Bồi la lão sư của Trịnh Kỳ, ông ta không muốn giúp chúng ta, giờ Đinh Khoan cũng không giúp, chúng ta không đủ sức hiệu triệu, phải làm sao đây?"
"Không sao, bọn họ không muốn giúp thì chúng ta lan truyền chuyện này đi, sau đó viết văn chương đàn hặc, tốt nhất là khiến nội bộ Hoàng Lão công kích lẫn nhau ... Ha ha, đây là cơ hội tốt. Nghĩ mà xem, bên cạnh thái tử là loại ngỗ nghịch, vậy thì thái tử ... Chuyện này làm lớn lên, thái tử có khi .... Chúng ta nên viết thư cho Đại vương."
Cả đám thấp giọng bàn bạc, trong mắt đầy vẻ cuồng nhiệt, gần tới mức điên cuồng.
Trong lao ngục.
"Trọng phụ, rốt cuộc cháu phạm lỗi gì?"
Lưu Tứ mặt đầy vô tội nhìn Tuyên Mạc Như ngoài phòng giam, ngôn từ bi thương. Ngược lại Đổng Trọng Thư ở bên rất bình thản, dù sao cũng quen rồi, đi theo Hạ vương thì bảy ngày hết ba ngày ngồi nhà lao, tội gì thì cũng vậy.
Tuyên Mạc Như trừng mắt:" Làm gì ngươi không biết sao?"
Lưu Tứ ủy khuất cực:" Cháu thực sự không làm gì mà, rượu thịt đều do cháu tự mua, không lấy trộm của ai, cũng không đánh ai. Năm ngày qua cháu đều ở quân học, vừa ra ngoài bị bắt ngay .... Vì sao lại bắt cháu?"
Tuyên Mạc Như xấu hổ, thằng nhãi này sao đột nhiên ngoan thế, hắng giọng:" Giờ ngươi không làm, không có nghĩa sau nay không làm, giam trước tính sau."
Lưu Tứ há mồm không tin nổi:" Lòng trời thương xót, cái hình bộ này tăm tối vậy sao, ta oan quá."
Tuyên Mạc Như không thèm để ý, chỉ mắng:" Đừng la hét nữa, thằng nhãi, đợi vài ngày rồi sẽ thả ngươi ra! Cho ngươi vài quyển sách! Chuyên tâm mà đọc đi."
Nói xon bỏ đi ngay.
Lưu Tứ hết sức ấm ức:" Không được, ta phải về nước, Trường An toàn tiểu nhân nắm quyền không phân biệt thị phi, sớm biết vậy thì ta đã làm cái gì đó, chẳng làm gì mà bị giam, oan quá."
Đổng Trọng Thư ngẫm nghĩ:" Hẳn bệ hạ có an bài, sợ đại vương phá hỏng, nên giam trước."
"Thế thì giam ta ở nhà, giam trong nhà lao làm cái gì?"
"Ở nhà giam nổi đại vương không?"
Lưu Tứ chấp nhận số mệnh, ngồi xuống bên cạnh Đổng Trọng Thư:" Ngươi nói xem, có chuyện gì được cơ chứ?"
"Chắc là chuyện Trịnh Quý tố cao mấy đứa con tội ngỗ nghịch, bao gồm Trịnh Kỳ, Vệ Văn Quân. Mà Vệ Văn Quân thân với công chúa, bệ hạ sợ đại vương vì công chúa mà tới cướp ngục, nên giam đại vương ngài lại." Đổng Trọng Thư suy đoán:
Lưu Tứ há hốc mồm, hắn thuận miệng mà nói thôi, ai ngờ Đổng Trọng Thư đáp chi tiết như thế:" Thần kỳ, sao ngươi có thể nghĩ ra được?"
"Lúc đi vào thần nghe đám quan lại bàn tán."
"Ồ, vậy là vì Trịnh Quý và Trịnh Kỳ mà quả nhân bị giam ở đây à?"
"Đúng thế ạ."
Lưu Tứ gật gù:" Nói thế là ta hiểu rồi, nhưng còn một vấn đề nữa."
"Vấn đề gì?"
"Con mẹ nó, Trịnh Quý và Trịnh Kỳ là chứ chó má nào?"
Lưu Tứ ở trong nhà lao không biết hai người này là ai, chứ bên ngoài tên tuổi hai người họ đang lan nhanh một cách chóng mặt.
Trường An xuất hiện án ngỗ nghịch, chớp mắt đã truyền khắp nơi, gây ra bàn tán lớn. Không phải Nho gia mới chú trọng hiếu, mà Hoàng Lão, Pháp gia đều có, ở Đại Hán, hiếu đạo là chính xác.
Truyện này được người ta cố ý lan truyền, tất nhiên là tất cả chửi Trịnh Kỳ, không bằng cầm thú. Bách tính nghe chuyện ngỗ nghịch nhất cũng là mắng chửi cha mẹ, không cho ăn, đuổi ra đường, chưa từng nghe nói tới đánh đạp cha mẹ.
Chuyện này còn khó tiếp nhận hơn là đánh hoàng đế.
Đương nhiên cũng không phải là không có ai lên tiếng cho đám Trịnh Kỳ, giống Thân Bồi công, nói rất nhiều hành vi sai trái của Trịnh Quý, gần như mắng hắn đáng đời. Ngôn luận kiểu này tất nhiên gây bàn tán lớn, nhiều Nho sinh liên hợp lại phản đối, coi ông ta cũng là kẻ bất hiếu, vì phụ thân sai thì cũng không phải nhi tử được đánh, không bằng cầm thú.
Môn khách phủ thái tử vì lên tiếng bảo vệ Vệ Văn Quân gây đàm tiếu lớn, cả thái tử cũng bị chửi.
Khắp Trường An tiếng chửi bới tưng bừng.
Nhưng triều đường lại rất yên tĩnh, không hề có ý can thiệp vào chuyện này.
Phủ ngự sử, quan lại ra ra vào vào không ngớt, bẩm báo tình hình các nơi, hết sức náo nhiệt.
"Ngự sử công, Nho sinh tụ tập trước hình bộ, yêu cầu trừng trị kẻ ngỗ nghịch."
"Ngự sử công, thái học sinh ra tay đánh đệ tử Thân Bồi công bị thương nặng."
"Môn khách của thái tử đánh nhau với người ta."
Tin báo mỗi lúc một nghiêm trọng, nhưng Lưu Hằng chỉ gật đầu biểu thị đã biết rồi, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương chẳng bao giờ hết.