Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1175 - Chương 1175: Lấy Hiếu Trị Quốc.

Chương 1175: Lấy hiếu trị quốc.

Cùng với việc phủ ngự sử bỏ mặc, sự kiện ngỗ nghịch càng lúc càng nghiêm trọng, cả đại môn lễ bộ cũng bị người ta bao vây, yêu cầu lễ bộ ra mặt trừng phạt tội phạm.

Tất nhiên lễ bộ không có chức năng này, nhưng với đám người Nho gia, lễ đứng trên luật pháp, chỉ cần dựa vào thứ này họ thấy có thể đường hoàng làm bất kỳ việc gì.

Đây chính là thứ lễ pháp ăn thịt người.

Nhưng tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì tới hoàng đế Đại Hán.

Vì lúc này đây Lưu Trường đang yên tâm ở trong Thượng Lâm Uyển, giúp bách tính diệt trừ dã thú, mặc dù nơi này không có bách tính, nhưng không ảnh hưởng tới lòng từ bi của Trường lão gia.

Lưu Trường thu hoạch rất khá, săn được ít thỏ hoang, hai con hươu, đáng tiếc là không gặp được mãnh thú.

Khi Lưu Trường đang vui vẻ đưa con mồi lên xe thì Đậu Quảng Quốc vội vàng đi tới.

"Bệ hạ, Lễ bộ không trấn áp nổi nữa rồi, báo chí các phái cũng xuất hiện tin tức liên quan, ngự sử không có hành động gì .... Chuyện đang ngày một xấu đi, nhiều bài viết bóng gió tới thái tử, chuyện này đã tổn hại tới danh dự của thái tử, thần thấy bệ hạ nên đích thân ra mặt ..."

Lưu Trường liếc hắn một cái:" Bọn chúng bàn luận thì cứ bàn luận, ngươi quản nhiều thế làm gì?"

Đậu Quảng Quốc ngớ người nhìn Lữ Lộc bên cạnh.

Lữ Lộc lắc đầu, biểu thị mình hoàn toàn không biết gì.

Thấy hoàng đế tiếp tục vận chuyển con mồi, Đậu Quảng Quốc suy nghĩ một lúc liền hiểu ra. Có phải bệ hạ định đối phó với Nho gia?"

"Ồ, vì sao lại nói thế?"

"Bệ hạ bình tĩnh như vậy, ắt phải có hậu chiêu, thần nghĩ đại khái vì Nho gia, nay bọn họ ý đồ nhắm vào thái tử, coi đây là thời cơ tốt để tấn công Hoàng Lão và thái học."

"Ngươi cũng thông minh đấy."

"Bệ hạ, nhưng bây giờ chuyện càng lúc càng lớn, không chỉ có Nho gia mà còn rất nhiều học phái ủng hộ họ. Chẳng lẽ bệ hạ định thay đổi phương lược lấy hiếu trị quốc?"

Lưu Trường cười:" Nói thật thì trẫm không biết, chuyện này do người khác làm, trẫm chỉ phụ trách chơi thôi."

Đậu Quảng Quốc tất nhiên đoán ra ai là người thao tác, mày nhíu lại, không nghĩ ra người đó định làm gì.

Lưu Trường phất tay:" Đừng nghĩ nhiều, giúp trẫm đốt lửa ăn thỏ đã rồi hẵng tính, có huynh ấy thao tác chuyện này, ngươi còn lo cái gì?"

Đúng như Đậu Quảng Quốc dự liệu, vì không ai ngăn cản, nên mũi giáo nhắm thẳng vào Hoang Lão. Đối diện với loại chuyện này, Hoàng Lão có khổ không nói được ra lời, dù sao thì đúng là đệ tử của bọn họ làm ra loại chuyện đó thật, nhưng nội tình thì đâu phải ai cũng biết.

Nho gia nắm được cơ hội là nhanh chóng trở nên ngông cuồng, liên tục vận động dư luận đả kích Hoàng Lão, mang lá cờ lớn đạo đức, tấn công khắp nơi vô địch thủ, lưng ưỡn thẳng, vô cùng kiêu ngạo.

Đánh giá về Trịnh Kỳ ở thái học vô cùng tệ hại, biết ngay tên tiểu nhân xuất thân hào cường không có gì hay rồi, hắn còn ủng hộ công bộ, giờ hiểu công bộ là chỗ thế nào chưa? Đòi đứng trên lễ à?

Còn thái tử, đến người thân cận nhất còn như thế, thế thì học vấn của thái tử chẳng ra cái gì.

Đám người Nho gia điên cuồng công kích, không cần bận tâm gây ra hậu quả gì, tổ chức diễu hành ngoài đường hô hào tới sung sướng thỏa thê, chỉ thiếu điều tóm lấy thái tử kéo xuống lột y phục, biếm thành thứ dân mới hả lòng.

Rốt cuộc báo chí triều đình cũng lên tiếng.

Không thiên vị bất kỳ phía nào, chỉ đơn thuần nói nguồn cơn sự việc, trong đó bao gồm hành vi của Trịnh Quý, cũng bao gồm Trịnh Tỷ tấn công va chạm, Trịnh Kỳ đẩy ngã, và Vệ Văn Quân khuyên a mẫu ly hôn.

Có thể nói là sự thực khách quan.

Khi triều đường công bố ra, Nho gia nổi giận, bọn họ cho rằng, triều đường đang thiên vị kẻ ngỗ nghịch, toàn văn kể bao nhiêu tội trạng của Trịnh Quý chính là minh chứng tốt nhất.

Nhưng cũng có một số tỉnh táo dừng lại.

Sau khi đọc kỹ bài báo cùng rất nhiều chứng cứ, không ít người thôi hô hào đòi giết Trịnh Kỳ.

Bọn họ cũng coi trọng chữ hiếu, nhưng bọn họ hiếu xuất phát từ lòng, không phải loại hiếu cứng nhắc của Nho gia, hành vi của Trịnh Quý còn xứng để nhi tử hiếu thuận không?

Đó đúng là thứ người cặn bã.

Vì thế đại đa số mọi người rút lui khỏi chiến trường, còn lại trừ đám người Nho gia bị lợi ích làm mờ mắt, thừa cơ đả kích Hoàng Lão, dương danh mà thôi.

"A mẫu, rốt cuộc bọn họ đang làm gì thế?" Lưu Linh ngồi bên Tào Xu, nóng ruột nói:" Trực tiếp hạ lệnh thả người không phải xong rồi sao? Ai dám kháng chỉ chứ?"

"A phụ cũng thật là, mấy ngày qua không biết chạy đâu biệt tăm."

Dù Vệ Văn Quân khuyên giải nàng, không muốn nàng đưa khỏi nhà lao, nhưng bây giờ khắp nơi đều nói xấu đám Trịnh Kỳ, Vệ Văn Quân. Thậm chí bắt đầu có những lời bất lợi với đại ca, làm Lưu Linh không nhịn được nữa.

Khi nàng đang chuẩn bị cùng Viên Hầu đại phụ ra tay cứu người thì báo chí triều đình xuất hiện, nàng mừng rỡ đưa báo cho a mẫu xem.

"Không ngờ tên Trịnh Quý đó quá đáng như vậy." Tào Xu đùng đùng nổi giận, dù đã biết chuyện từ chỗ Tào Kỳ, nhưng không chi tiết bằng báo đăng:

Lưu Linh thừa cơ nói:" Â mẫu hạ lệnh thả họ ra đi, chân tướng đã rõ, vì sao chưa thả?"

Tào Xu nhìn khuê nữ:" Chân tướng đã công bố, nhưng không nói họ vô tội."

"Dạ, bọn họ có tội gì cơ? A mẫu xem, kẻ này hiếp đáp bách tính, đánh đập thê tử, ngược đãi con cái, đối xử với gia phó theo nhiều năm cũng tàn nhẫn ... Còn đi lừa gạt khắp nơi, con mình sinh ra mà không đến thăm."

Tào Xu bình tĩnh nói:" Họ vẫn phạm tội ngỗ nghịch, còn xem, Trình Kỳ xô đẩy chửi mắng, Trịnh Tỷ đánh người, Vệ Văn Quân khuyên a mẫu ly hôn ... Cả ba đều có thể tính là ngỗ nghịch. Chuyện này không liên quan tới con người Trịnh Quý ra sao, dù hắn mưu phản giết vua, con hắn đánh hắn vẫn là ngỗ nghịch."

Lưu Linh đứng bật dậy, hét lên:" Thế là lý gì?"

"Đó chính là lấy hiếu trị quốc, đó là cái lý của Nho gia .... Vậy ta hỏi con, nếu phụ thân sai, con cái có thể bất hiếu, vậy hoàng đế sai, đại thần có thể bất trung không? Có thể đánh hoàng đế không?"

"Có ạ, con thấy Hạ Hầu trọng phu thường ra tay với a phụ."

"Đó là chuyện khác!" Tào Xu đau đầu:" Tóm lại trong chuyện này nhiều thứ con không hiểu đâu, quân quân thần thần, phụ phụ tử tử là chủ trương do đại phụ con lập ra, mang hàm ý sâu sa."

Lưu Linh tức giận:" Bất công, chủ trương rắm chó."

"Không được nói tục." Tào Xu trừng mắt:" A phụ con có tính toán của mình, con chớ làm hỏng, về sau không được ra ngoài."

Lưu Linh không phục, nhưng chỉ đành nghe lời.

Bình Luận (0)
Comment