"Đại mẫu !"
Khi Lưu Linh hét to xông vào điện Vĩnh Thọ, Lữ hậu mặt đầy bất lực:" Nhìn cháu xem, nào có giống nữ tử nữa không, đúng là phiền bản của a phụ cháu, ta cháu cha con cháu nhất định muốn dọa ta xảy ra vấn đề."
Lưu Linh không sợ Lữ hậu, cười toét miệng, nép người bên cạnh làm nũng:" Đại mẫu ! Ai mà dọa được người chứ, trước nay chỉ có đại mẫu dọa người khác thôi."
"Đại mẫu xem cái này đi."
Lữ hậu liếc tờ báo Lưu Linh đưa ra:" Ta xem lâu rồi!"
"Đại mẫu tên Trịnh Quý đó không phải là người."
"Cháu muốn cứu Vệ Văn Quân và Trịnh Kỳ ra chứ gì?"
Lưu Linh lần nữa cười ngốc nghếch:" Quả nhiên là không giấu được người, đại mẫu anh minh thần vũ ..."
"Được rồi, cháu không cần lo, họ không sao đâu." Lữ hậu nhẹ giọng nói:" Bọn họ bây giờ là mồi nhử, a phụ cháu muốn câu những con cá thối để dọn ao ... Đợi ao được làm sạch, tất nhiên sẽ thả mồi nhử ra."
Lưu Linh tròn mắt:" Mồi nhử ạ?"
"Cháu sẽ biết nhanh thôi, cũng đừng lo cho mồi như, đám cá đó không nuốt nổi đâu."
"A phụ muốn giết những kẻ đòi xử tử đám Vệ Văn Quân ạ?"
"Có thể hiểu như thế."
Lữ hậu cực kỳ thích đứa tôn nữ này, dù sao bà có rất nhiều tôn tử, mà tôn nữ lại ít, đứa tôn nữ này rất giống bà, to gan lớn mật .... Nhìn tôn nữ vui vẻ như thế, Lữ hậu trêu:" Nghe nói trong số mồi nhử có người trong lòng của cháu à? Là Vệ Văn Quân hay Trịnh Kỳ? Có cần ta nói với a phụ cháu không?"
Lưu Linh không xấu hổ, còn đùa:" Vâng, không bằng cho cháu cả hai thứ mồi nhử đó."
Lữ hậu nghe vậy cười to.
Lúc này bên ngoài dư luận đã không còn ngả hẳn về một phía nữa, bên trong nội bộ Nho gia cũng xuất hiện chia rẽ, bắt đầu biện luận với nhau.
Lưu Lương lần nữa xuất hiện trong phủ Vương Đồng.
"Vương công, ta vừa mới từ hình bộ đến đây, gần đây có vụ án ngỗ nghịch, ngài đánh giá thế nào?"
Vương Đồng cười nhạt:" Còn thế nào nữa, ta nói rất lâu rồi, hiếu được thì hiếu, vậy mà có ai nghe đâu, thậm chí làm ta không còn chỗ đứng ở Trung Nguyên .... Giờ đám đại nho vui sướng quá, coi đây là cơ hội, ta xem chúng nhảy nhót được bao lâu nữa?"
Lưu Lương hơi do dự rồi nói:" Tình hình nay đã khác rồi, Vương công, bây giờ có không ít người ủng hộ đám Trịnh Kỳ. Chủ trương của ngài hiện là thích hợp nhất, vì sao ngài không biện luận với họ, truyền bá chủ trương của mình?"
Vương Đồng nhìn Lưu Lương rồi bật cười:" Đổng Trọng Thư bảo ngươi nói chứ gì?"
Lưu Lương thất kinh:" Sao ngài biết?"
Vương Đồng nghiêm túc nói:" Đám người này dùng hiếu đạo để bắt cóc dư luận, nguy hiểm nhất là chúng lại chĩa mũi giáo vào thái tử .... Chuyện này không còn là tranh luận học thuật nữa, nói nghiêm trọng hơn là hãm hại thái tử, rối loạn triều đường, không phải là chuyện nhỏ. Vậy mà chúng không nhìn ra, càng la hét dữ hơn .... Đám người này trà trộn vào Nho gia, liên lụy toàn bộ Nho gia."
"Thằng nhãi Đổng Trọng Thư đó nhìn ra rồi mới để ta ra mặt, một mặt là giữ lại một phần Nho gia, không để chết cùng với những kẻ đó. Một mặt cũng là vì mưu cầu tiếng nói của Công Dương trong Nho gia."
Vương Đồng đứng dạy:" Thực ra không cần ngươi nói, ta cũng chuẩn bị để biện luận rồi, ta không thể ngồi nhìn đám tiểu nhân đó kéo Nho gia xuống vực sâu."
Lúc ấy Trịnh Quý nấp trong phòng, hết sức bất an.
Thời gian trước đó hắn đem toàn bộ lỗi lầm của mình đổ lên đầu thê tử, nhi tử nhưng triều đình vả mặt quá nhanh, vạch trần toàn bộ tội lỗi của hắn.
Thế là hắn mất đi vị trí khách quý ở chỗ các đại hiền.
Mấy ngày trước có rất nhiều người chủ động tới gặp hắn, biểu thị quan tâm lý giải, còn vài đại nho tới hỏi chuyện, cứ như thoáng cái hắn đã thoát khỏi thân phận hào cường, đứng trên đầu người khác.
Nhưng hôm nay mọi người biết chuyện hắn làm, tất nhiên không còn đãi ngộ đó nữa.
Thật may Nho gia vẫn đỡ lưng cho hắn, tuy hành vi của hắn bị người ta khinh bỉ, nhưng tội ngỗ nghịch vẫn tồn tại.
Trịnh Quý đã không quan trọng nữa, quan trọng là tranh chấp chủ trương.
Trong thái học, đại gia các phái dần dần tụ tập lại, hôm nay Lục Giả muốn tổ chức một buổi luận bàn về ngỗ nghịch.
Đại lão các phái đều tới, ngồi ở phía bên trên, còn đám học tử thì ngồi ở phía sau.
Người tới mỗi lúc một đông, khi xung quanh đã chật kín người, Lục Giả mới lên tiếng:" Chư vị, hôm nay chúng ta tới đây là vì một chuyện rất khó giải quyết, hẳn mọi người không lạ gì. Trường An gần đây có một kẻ tên Trịnh Quý ..."
"Theo luật mà nói, ngỗ nghịch là phải phạt nặng, nhưng trong triều có người cho rằng, đây không phải là ngỗ nghịch. Trình Quý tệ bạc với thê tử, ngược đãi con cái, con cái có quyền quyết liệt với hắn ... Chư vị nói suy nghĩ của mình đi."
Đám Lỗ nho tức giận, nhìn cả về phía Đinh Khoan.
Đinh Khoan đứng dậy, ông ta không dùng chuyện này để công kích thái tử và Hoàng Lão, nhưng bây giờ là tranh biện học thuật, ông ta sẽ không né tránh.
"Chư vị, ngỗ nghịch không giống các tội khác, không xem nguyên nhân, chỉ nhìn hành vi .... Xô đẩy, đánh lại cha đẻ, đó là sự thực đã xảy ra, vậy nhất định là tội ngỗ nghịch. Cho dù hành vi Trịnh Quý có chỗ không đúng, cũng phải do quan phủ phán quyết, do thê tử hắn tố cáo lên, nhi tử của hắn không được phản kháng lại đó là ngỗ nghịch ..."
Đám Lỗ nho tức thì nhao nhao phụ họa, lần nữa chĩa mũi giáo vào Hoàng Lão.
Tô Phi đứng dậy, thong thả hỏi Đinh Khoan:" Dám hỏi Đinh công, đám nhi tử của Trịnh Quý vì sao lại xô đẩy hắn?"
"Vì Trịnh Quý muốn đánh a mẫu của họ, vì bảo vệ a mẫu, ngài nói tới hiếu, vậy ta hỏi ngài, hiếu với a mẫu có tính là hiếu không? Chẳng lẽ hiếu với a phụ mới gọi là hiếu? Trong mắt ta mấy đứa chúng nó mới là đại hiếu, vì hiếu mà liều mạng. Điều này còn hơn cả đợi mười năm sau về thăm a mẫu, dùng tang lễ để dương danh hiếu thuận."
"Ngài nói họ ngỗ nghịch, ta nói họ chân hiếu, đại hiếu."
Tức thì đám Lỗ nho nhao nhao:" Ngươi cưỡng từ đoạt lý, dù có hiếu thì cũng phải phụ hiếu trước."
Tô Phi quay sang người đó: "Vậy vì a phụ mà đánh a mẫu thì có tính là ngỗ nghịch không?"
"Ngươi ..."