Định Khoan đưa tay ra ngăn cản đám người Lỗ nho phía sau định ùa lên chửi bới, bình tĩnh đối đá:" Trước tiên, chúng ta phải nói chuyện ngỗ nghịch, mà không phải so sánh phụ mẫu. Bất kể là vì a mẫu đánh a phụ hay vì a phụ đánh a mẫu, đó đều là tội ngỗ nghịch cả ... Trịnh Quý rõ ràng là sai, nhưng hắn là cha, bất kể vì cái gì, đánh cha là tội ngỗ nghịch."
Tô Phi con chưa phản bác, nhưng có người đi ra, chính là Nho gia Thân Bồi:" Nói theo lời của ngươi, dù phụ thân có sai, nhi tử cũng phải hiếu kính? Dù là phụ thân mưu phản, nhi tử cũng phải theo? Nếu phụ thân làm việc vô đạo đức, nhi tử phải làm đồng phạm?"
"Trịnh Quý làm chuyện thiếu đạo đức, nhi tử của hắn ngăn cản hắn, theo ta thấy, đó mới là hành vi có hiếu. Đây chính là lấy hiếu trị thiên hạ, hoàng đế phạm lỗi, đại thần không nên ngăn cản sao? Phải hùa theo mới là trung, mới là hiếu à?"
"Trịnh Quý có lỗi, đám nhi tử hắn ngăn cản hắn, đó không phải là ngỗ nghịch!"
Những lời này làm đám đông ồ cả lên, gây ra phản ứng rất lớn, tranh cãi ầm ĩ.
Đinh Khoan thoáng do dự, nói:" Ngài nói không đúng, nếu a phụ phạm lỗi, con cái muốn ngăn, thì phải chắn trước mặt, dù làm tổn hại bản thân để làm a phụ tỉnh táo lại. Đó mới là hiếu thuận, đó mới là ngăn cản, chứ không phải là dùng bạo lực với phụ thân mình."
"Ngài nói lấy hiếu trị thiên hạ, vậy hoàng đế phạm lỗi, quần thần có thể dùng quyền cước ẩu đả sao? Quần thần phải lấy cái chết khuyên gián, phải lấy bản thân trả giá, chứ không phải hại quân vương."
"Ha ha ha !"
Phía đối diện truyền tới một tràng cười lớn, Vương Đồng chậm rãi đứng lên nhìn sư đệ của mình:
"Vậy dựa theo cách nói của ngươi năm xưa Tần Nhị Thế là quân vương thiên hạ, hắn làm rất nhiều chuyện sai, sau đó Cao hoàng đế lật nhào hắn, đó là hành vi bất trung bất hiếu sao? Cao hoàng đế phải quỳ trước mặt hắn, thỉnh cầu hắn thay đổi sao mới là đúng sao?"
Đinh Khoan mặt biến sắc:" Tần Nhị Thế bạo ngược, sao có thể làm quân vương toàn thiên hạ."
"Vậy Trịnh Quý độc ác tàn nhẫn, sao có thể tính là phụ thân của đám Trịnh Kỳ?"
"Cưỡng từ đoạt lý, Trịnh Quý là che đẻ của đám Trịnh Kỳ ..."
"Vậy chẳng lẽ khi đó Tần Nhị Thế không phải là quân vương vô đạo nên các ngươi mới không thừa nhận nữa à? "
Sắc mặt Đinh Khoan đỏ lên nhanh chóng, lần nữa nói:" Chúng ta đang bàn luận chuyện ngỗ nghịch ... Quân vương với cha đẻ khác nhau, chuyện xưa vừa nay khác nhau, nếu ông đã nói ra chủ trương như thế, vậy ta hỏi ông, nếu sau này hoàng đế Đại Hán cũng vô dụng ngu ngốc, ông cũng dẫn quân lật đổ à?"
Đám Lỗ nho phía sau nghe thế sợ chết khiếp, mồ hôi lấm tấm, sao lại thành bản chuyện tạo phản thế này?
Vương Đồng chẳng sợ đề tài mẫn cảm này:" Ta lấy chuyện đã thực sự xảy ra hỏi ngươi, ngươi nói chuyện không liên quan, quá khứ và hiện tại khác nhau. Vậy mà ngươi lại lấy chuyện không tồn tại ra hỏi ta, muốn ta trả lời, đúng là phường tiểu nhân lươn lẹo."
"Được, vậy ta nói với ngươi, nếu sau này Đại Hán xuất hiện hoàng đế như Tần Nhị Thế, tàn hại bách tính, bạo ngược vô đạo, ngươi cho rằng sẽ không có người như Trần Thắng, Ngô Quảng xuất hiện sao? Sẽ không có anh tài như Cao hoàng đế cứu thiên hạ sao?"
"Thuận lẽ trời thi hưng thịnh, hung tàn hiếp đáp bách tính ắt vong, đó là đạo lý không đổi."
"Nếu khi đó, ngươi chính là loại tiểu nhân như Triệu Cao, Phí Trọng, chứ không phải là bậc quân tử vì dân, loại người như ngươi thì tư cách gì mà bàn hiếu đạo?"
"Còn cả đám Lỗ Nho phía sau ngươi! Các ngươi thừa cơ để xúc phạm thái tử, thậm chí là mật mưu phế trừ thái tử, muốn ly gián huynh đệ."
"Loại người như các ngươi chính là thứ tiểu nhân bất trung bất hiếu, các ngươi chỉ nhìn thấy lợi ích bản thân mà thôi, các ngươi còn không bằng Triệu Cao, Phí Trọng! Các ngươi chẳng qua là đám hám lợi Quách Kha, Triệu Thắng!"
Toàn bộ thái học im phăng phắc, chỉ còn tiếng mắng chửi của Vương Đồng.
Hiếu đạo là thứ bất kỳ học phái nào cũng có, nhưng Nho gia luôn muốn đoạt lấy mọi thứ liên quan tới chữ Hiếu, muốn buộc chặt hiếu vào Nho gia, đem quyền giải thích hiếu hay bất hiếu nắm chặt trong tay mình.
Lời chất vấn của Vương Đồng đã thăng lên tới quy luật vận hành của thiên địa, thực hiện nhân chính thì lâu dài, bạo ngược thì diệt vong, đó không phải là mưu phản, mà là quy luật của thiên địa.
Đinh Khoan tất nhiên không thể nào phản bác quan điểm này, vì đó là tư tương hạch tâm nhất của Nho gia - Nhân.
Nhưng đám Lỗ nho phía sau không chịu từ bỏ.
"Hôm nay chúng ta ban luận chuyện ngỗ nghịch, chứ không phải là nhân chính, huống hồ Tần Hán khác biệt. Đại Hán mang thiên mệnh, lời ngươi nói là đánh trái khái niệm, còn dám nói bọn ta là tiểu nhân, ta thấy ngươi là gian tặc có ý giết vua, phải diệt trừ." Đám Lỗ nho ra sức hô hào, muốn kích động đám đông xông lên bịt miệng Vương Đông:
Vương Đồng cười phá lên nhìn một người ở gần.
Người này là bác sĩ Mạnh Chi Hậu, sau khi a phụ hắn chết, Trương Thương cưới a mẫu hắn, nhưng khác với Trịnh Quý, hắn được Trương Thương giáo dục rất tốt ... ngoài ra hắn còn có một thân phận đặc thù.
Hậu nhân của Mạnh Tử.
Kẻ truyền thừa của Mạnh thị nho.
Tư tưởng của Mạnh Tử là, vua coi bề tôi như chân tay, bề tôi sẽ coi vua như tâm phúc; vua coi bề tôi như chó ngựa, bề tôi sẽ coi vua như người đi đường; vua coi bề tôi như bùn đất , bề tôi sẽ coi vua như giặc thù”. “Chỉ nghe nói giết Trụ, có nghe nói giết vua bao giờ đâu”
Mạnh Chi Hậu nghe đám Lỗ nho mắng Vương Đồng là gian tặc giết vua, tức thì đứng bật dậy, quát:" Chẳng lẽ Vương công sai sao? Kẻ không làm việc nhân nghĩa, bạo ngược vô đạo, tàn hại bách tính, sao xứng xưng vua?"
Đám Lỗ nho hoảng ngay, Tuân phái và Công Dương vốn không hợp tức với họ, bình thường họ tuy coi thường Mạnh thị phái, nhưng là minh hữu hiếm có, không thể đẩy minh hữu về phía địch.
Vị đại nho vừa nãy lên tiếng vội nói:" Không phải thế, cái mồm này nói bừa bãi ..."
Người của Hoàng Lão và các học phái khác nhìn nhau, bọn họ phát hiện ra, không cần phải ra tay nữa rồi.
Vương Đồng vừa lên tiếng một cái, trực tiếp gây ra nội bộ Nho gia đại loạn đấu.
Bằng vào tư tưởng giết vua hay diệt Trụ, hiếu cha hay hiếu mẹ, đủ để khiến các hệ phái tư tưởng khác nhau của Nho gia đánh nhau vỡ đâu rồi ... Hoàn toàn không cần phái khác xen vào.