Cùng lúc ấy Lưu Hằng ở trong phủ ngự sử uống trà, nghe Công Tôn Hoằng run run kể chuyện cuộc biện luận hôm nay.
Cuộc biện luận này sẽ ghi vào sử sách, tới giờ họ vẫn đang tranh luận, càng lúc càng gay gắt, Mạnh phái im lặng đã lâu tung hết hỏa lực, công khai tuyên bố với các hệ phái Nho gia, ở mặt tư tưởng cấp tiến, các ngươi đều là thứ đệ đệ.
Công tôn Hoằng sững sờ.
"Đinh Khoan bại trận nhận thua Vương Đồng, nhưng Lỗ nho không chịu biện luận chính diện với Vương Đồng, dùng lời lẽ xúc phạm ông ta ... Cuối cùng Lục công cũng không ngồi yên được nữa, gia nhập chiến cục, người xem ngày một nhiều ... Ngự sử công, đến lúc ngăn cản rồi."
Công Tôn Hoằng rất lo, hắn không bận tâm đám Lỗ nho, những kẻ đó ăn nói lung tung, sẽ mang tới không ít phiền phức cho Nho gia, hắn lo cho các học phái Nho gia khác, nhất là Mạnh Chi Hậu.
Vị đó bị Lỗ nho chọc giận đã nói ra rất nhiều lời đại nghịch bất đạo, mà hoàng đế không phải người rộng rãi gì, nếu vì cuộc biện luận này mà Mạnh phái bị tổn thất thì không đáng.
Lưu Hằng như không thấy lo lắng của Công Tôn Hoằng, bật cười.
"Hoằng, đám Nho sinh các ngươi quá để ý những thứ bề ngoài mà quên đi nội tại."
"Các ngươi lẫy lễ nghi để phân biệt người khác ... Bệ hạ là người phóng khoáng, không để ý tới lễ nghi, vì thế các ngươi nói bệ hạ không phải là quân vương hiền minh. Nhị ca ta là người đôn hậu, giữ lễ, không dám vượt lễ pháp, nên các ngươi tán thưởng ... Các ngươi không nhìn vào điều hoàng đế làm được cho bách tính, cho xã tắc mà lấy lễ luận người khác gì đánh giá người khác qua dung mạo. Nho gia các ngươi vô tri phù phiếm."
"Bản thân ngươi cũng thế, cũng chỉ nhìn bề ngoài, những ngôn luận hôm nay, bệ hạ đọc được sẽ rất vui, nói không chừng lại lần nữa cho linh vị Mạnh Tử vào Nho miếu."
Công Tôn Hoằng kinh ngạc, nhìn nụ cười của ngự sử công, hắn biết đây là lời thật lòng, hắn không hiểu, từ góc độ hoàng đế Lưu gia mà nói, chủ trương Nho gia mới phù hợp với lợi ích của họ.
Phụ phụ tử tử, quân quân thần thần, bất kể quân vương ra sao, thần tử đều phải phục tùng vô điều kiện, không phải phụ họa lợi ích đám người họ sao?
"Cho bọn chúng biện luận vài ngày nữa, để chuyện ủ mưu thêm một bước." Hai mắt Lưu Hằng nheo lại:" Ta vốn chỉ muốn lưu đầy chúng, không ngờ chúng ý đồ mưu hại thái tử, còn viết thư cho Đại vương ... Chẳng phải xúi bẩy chư hầu vương tương tranh à?"
"Trong mắt đám người đó không có xã tắc, thiên hạ, bách tính, bọn chúng chỉ quan tâm tới địa vị của chúng, thứ sâu hại đó, giữ làm gì?"
Trong Trường Lạc cung, Vương Xúc Long cũng đang thuật lại cuộc biện luận.
Khi hắn nói tới luận điệu phụ hiếu trước nhất, phát hiện sát khí của thái hậu không che giấu được nữa.
"Ha ha ha, vì cha là hiếu, vì mẹ là bất hiếu à? Thì ra là thế, giỏi, giỏi lắm!"
Vương Xúc Long khựng lại không dám nói nữa.
Lữ hậu lại phất tay:" Không hề gì, ngươi tiếp tục nói đi."
"A mẫu !"
Khi Vương Xúc Long tiếp tục kể cuộc biện luận thì có một con lợn rừng ... Hoàng đế xông vào, ngồi bên cạnh Lữ hậu, tay cầm xấp giấy, vẻ mặt kích động.
"A mẫu, hôm nay thái học ..."
"Ta nghe nói rồi."
Lữ hậu cắt ngang nhi tử ngốc, rồi ra hiệu cho Vương Xúc Long rời đi, Lưu Trường chẳng để ý tới hắn, nói to:" Vương Đồng thật lợi hại, phải thưởng, nói cho Đinh Khoan á khẩu, đúng là Nho sinh nước Đường, hơn hẳn nho sinh Trung Nguyên."
Lữ hậu liếc y một cái:" Đinh Khoan cũng khá lắm."
"Hả, ông ta đã thua rồi sao còn nói khá lắm ạ?"
"Không phải ai cũng dám nhận thua trước mặt bao người, thừa nhận thiếu sót của mình."
"Kệ chuyện đó, a mẫu, con phát hiện một chuyện lớn." Lưu Trường phấn chấn lắm:
"Phát hiện ra cái gì?"
"Phát hiện Mạnh Tử rất lợi hại."
Lữ hậu tức thì trầm mặc, cả đống lời nghẹn trong họng, không nói ra được, nghĩ tới thằng ngốc này là nhi tử của mình, Lữ hậu chỉ biết lắc đầu:" Ngươi không nói, ta còn không biết có một người như vậy."
Lưu Trường kệ a mẫu mỉa mai, vui vẻ nói phát hiện của mình:" A mẫu, trước kia con không biết, qua cuộc biện luận này mới rõ. Tuân phái là phái thực tế, vứt bỏ rất nhiều thứ giả dối, chỉ thẳng vào nội dung thực chất, Mạnh phái càng giỏi hơn, tư tưởng của họ vượt thời đại, bảo sao a phụ không thích Mạnh phái .... Không được, lát nữa con hạ lệnh đưa Mạnh Tử vào miếu."
Lữ hậu cười nhạt:" Để ông ta vào thì vị trí của ngươi ra sao?"
Lưu Trường gãi đầu:" Bốn người đúng là không đẹp ... A mẫu, hay là khiêng Khổng Tử ra ...."
Thấy ánh mắt a mẫu trở nên sắc bén, Lưu Trường kịp thời ngừng lại.
Lữ hậu hồi ức chuyện cũ, thong thả nói:" A phụ con không thích Nho gia, dù là Khổng, Mạnh, Tuân thì ông ấy đều không thích .... Còn Mạnh nho sau khi Mạnh Tử qua đời thì đi xuống, vì quân vương đều không thích chủ trương của họ ... Dân quan trọng nhất, quân vương là phụ."
Lưu Trường cười:" Nhưng câu này đúng mà, con nghĩ khác, Mạnh phái mới là có lợi nhất, làm hoàng đế phải đặt dân lên trên cùng, bản thân phía sau, phải biết chọc giận bách tính có kết cục gì, hoàng đế không hiểu điều đó sẽ không trị được thiên hạ ... Nếu như tin vào lời đám Lỗ nho, cho rằng mình làm gì cũng được, không ai làm gì được mình, vậy là tự chuốc lấy diệt vong."
"Lời của Lỗ nho là lời mà người cầm quyền muốn nghe, nhưng nó không phải là sự thực, chẳng qua là tự bịt mắt bưng tai mình mà thôi, nhưng không che mắt thiên hạ được .... Nếu hậu nhân của con mà có đứa ngu xuẩn tin vào những lời ấy, vậy mộ con thế nào cũng bị đào lên."
Lữ hậu nhìn nhi tử với ánh mắt chấn kinh.
Đây có phải là thằng nhi tử ngốc bất học của mình không?
"Có phải Đậu Quảng Quốc nói với ngươi không?"
"Thối lắm! Cái này rõ ràng là do con nghĩ ra!" Lưu Trường tức thì nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng bừng:
Nhìn cái bộ dạng đủ gán tội ngỗ nghịch đó của nhi tử, Lữ hậu liền tin do y tự nghĩ ra, thằng nhãi này không chịu được bị oan, mỗi lần bị oan sẽ kích động, nếu bà nói đúng thì đã giở đủ trò lấp liếm.
Không biết vì sao, Lữ hậu có chút vui mừng, nhi tử trông hơi ngốc, nhưng lòng nó sáng như gương, nhìn mọi chuyện đều rõ ràng.
"Bất kể là ban thưởng hay trừng phạt, con đều đứng vội, yên tâm đi săn đi, để ngự sử phụ trách chuyện này là được."
Lưu Trường mặt mày hớn hở, lần đầu a mẫu bảo mình đi săn:" Con biết rồi.”
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com