Kết thúc ngày biện luận đầu tiên, báo chí các nơi bắt đầu điên cuồng đăng tin.
Hiển nhiên bọn họ có chuẩn bị trước, cuộc biện luận này gây oanh động cực lớn, tư tưởng hai bênh gây vô số tranh cãi, người ủng hộ đám Trịnh Kỳ đông lên, có lẽ bị Vương Đồng thuyết phục, có lẽ đã nhìn thấy khuynh hướng của triều đình .... Trực tiếp nhất chính là đám Thái học sinh, Lỗ nho chỉ được vài ngày tốt đẹp đã bị éo xuống phàm trần, mất đi sức hiệu triệu, nhiều người bắt đầu chủ động cắt đứt quan hệ với họ.
Nhất là đám quyền quý đương triều càng sợ hãi vội vàng dứt bỏ liên quan, thậm chí đánh luôn Lỗ nho.
Quyền quý luôn mẫn cảm, mọi người nghe thấy một cuộc tranh luận rầm rộ, bọn họ nhìn thấy âm mưu gây bất lợi với thái tử, ý đồ xúi bẩy ngoại vương ... Nghĩ thôi đã toát mồ hôi lạnh.
Bọn họ nào dám qua lại với đám người điên đó, đừng tưởng thái tử thanh danh tốt là dễ bắt nạt .... Đó là thái tử đấy.
Xui xẻo nhất là Đại vương.
Rõ ràng không làm gì cả, bị đám Lỗ nho kéo vào vòng xoáy.
Vì muốn nhanh chóng có được sự ủng hộ của Đại vương, đám người này dùng khoái mã đưa tư tới nước Đại, thậm chí Đại vương chưa thấy thư thì tin đồn hắn câu kết với Lỗ nho đã lan khắp Trường An.
Hôm sau biện luận, sắc mặt của phía Lỗ nho không tốt lắm, nhưng bọn họ đã chuẩn bị rồi.
Bắt đầu biện luận, rất nhiều hệ phái Nho gia đã đứng về phía vương Đồng, Lỗ nho thành dị loại trong Nho gia, đây là điều bọn họ không dám tưởng tượng ...
"Chó má, ngươi chính là Trịnh Quý à?"
Lúc này trong lao ngục hình bộ, Lưu Tứ từ từ siết nắm đấm, dáng vẻ hung thần ác sát nhìn bạn tù mới tới.
Trịnh Quý thời khắc này gần như sụp đổ, vốn chuyện đang tốt đẹp, vậy mà chỉ vài ngày biện luận hướng gió đã đổi hoàn toàn.
Rất nhiều người ra tay, sưu tầm tội chứng của hắn.
Đám Vương Đồng muốn chứng minh, hắn là tên tiểu nhân vô đạo, ai ai cũng có thể diệt, căn bản không tôn tại hành vi ngỗ nghịch hay không.
Vì lật lại chuyện cũ, có nhiều nô phó ra mặt làm chứng, rất nhiều chuyện tồi tệ trong quá khứ của Trình Quý được moi ra ... Trong đó bao gồm thủa niên thiếu cưỡng bức nữ nhi điền hộ, trưởng thành chiếm đoạt đất cày nhà người ta, dựa vào hối lộ quan viên ngăn cản bách tính tố cáo, che giấu tài sản trốn thuế, giấu nỏ trong nhà dùng để đe dọa bách tính ... Nếu đánh đập thê tử, ngược đãi con cái chỉ là vấn đề đạo đức thì những thứ này là chuyện lớn.
Hình bộ lập tức hành động bắt giữ kẻ này.
Chẳng biết Tuyên Mạc Như có ý đồ gì mà giam Trịnh Quý vào cùng phòng với Lưu Tứ.
Trịnh Quý lúc này sợ hãi vô cùng:" Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì cả, nào, lại đây nãi công cho ngươi biết ta muốn làm gì .... Chính vì thứ chó má ngươi mà hại ta vào đây năm ngày."
Rất nhanh trong phòng giam truyền ra tiếng khóc lóc van xin, đám sĩ tốt vờ chẳng nghe thấy gì.
Gió đổi chiều, tất cả quay lưng với Lỗ nho, biện luận cũng kết thúc.
Đối diện với bách gia bao vây tiêu diệt, Lỗ nho dù không cam lòng, gắng sức vùng vẫy cũng uổng công vô ích.
Đám đại nho bị nói cho á khẩu, dù giở trò vô lại cũng chẳng tác dụng gì.
Lục giả tổng kết lời mọi người, xác định đám Trịnh Kỳ, Vệ Văn Quân không tính là ngỗ nghịch, nên được phóng thích, còn tội lỗi Trịnh Quý gây ra do hình bộ nghiêm tra.
Kết quả này lại gây ra oanh động.
Có thể tưởng tượng khi chuyện này truyền đi khắp thiên hạ sẽ gây ra biến đổi như thế nào.
Ngày hôm đó ngay từ sáng sớm đã có rất nhiều người đứng trước cửa hình bộ, đại đa số là những sĩ tử trẻ, bọn họ bao vây hình bộ, làm giáp sĩ canh gác hết sức thận trọng.
Có điều những sĩ tử này không có ác ý, bọn họ bàn tán rôm rả, ai nấy mắt mày hưng phấn, họ tới đón Vệ Văn Quân.
Khi ba người Vệ Văn Quân, Trịnh Kỳ, Trịnh Tỳ nối nhau từ đại môn đi ra, đám sĩ tử đồng loạt phát tiếng reo hò. Ba người bị cảnh này làm giật mình, Trịnh Tỷ vội trốn sau lưng ca ca không dám ra. Trịnh Kỳ cũng rất bất ngờ, không biết phải nói làm sao. Vệ Văn Quân bình tĩnh nhất, vì từ nhỏ hắn đã quen với hoàn cảnh đông đúc ồn ào ở phủ thái tử, đối diện với đám đông, trước tiên là hành lễ, sau đó lớn tiếng nói:" Cám ơn chư vị tới đón .. Chỉ là nơi này là hình bộ, việc làm ở đây đều vô cùng quan trọng, nếu vì chúng ta mà làm ách tắc đại môn, ảnh hưởng tới công việc của họ thì thật là không nên ... Xin chư vị thông cảm."
Mọi người nghe vậy thì hô ta:" Không sao, Vệ Quân, bọn ta chỉ đến thăm các ngươi, không dám làm đường sá ách tắc."
Vệ Văn Quân lần nữa hành lễ:" Vì chuyện này mà quen biết chư vị thực sự không ổn ... Sau này nhất định tự mình bái kiến chư vị, ta ở trong phủ thái tử, thái tử xưa nay yêu hiền tài, bất kể thân phận, bất kể là học phái nào, phủ thái tử đều hoan nghênh ... Chúng ta có thể cùng nhau giao lưu, bù đắp cho nhau ..."
Sau khi quảng cáo một phen, rất nhanh ba người lên xe, ai nấy rời đi.
Đám Trịnh Kỳ không về nhà, tới thẳng phủ Bình Dương hầu.
Tào Kỳ cười ngốc nghếch ở thượng vị, Dương thị ôm hai nhi tử khóc ròng.
Vì chuyện này mà Tào Kỳ kiếm được thanh danh tốt, đây là điều không ngờ tới, ai cũng nói Bình Dương hầu tuy không có tài năng gì nhưng là người nhân nghĩa đáng kết giao, vì thực hiện lời hứa của mình mà chống lại quan viên hình bộ, bảo vệ mẹ đẻ của đám Trịnh Kỳ.
Đám Trịnh Kỳ bái kiến a mẫu xong quỳ trước mặt Tào Kỳ, hành đại lễ.
"Nếu không nhờ đại nhân, a mẫu của cháu đã phỉ chịu nhục rồi, đại ơn đại đức của ngài, nhất định lấy mạng báo đáp."
Tào Kỳ cười đỡ hắn lên:" Không cần đa lễ, ha ha ha, vì chuyện các ngươi, cô mẫu tán thưởng ta hết lời, còn phái người ban thưởng .... Xem đi, bộ hoa phục này có đẹp không? Cô mẫu ta tặng đấy."
Trịnh Kỳ vội vàng khen:" Đẹp lắm, đẹp lắm ạ."
"Sau này ngươi học tập do ta bỏ tiền, tặng nhà các ngươi một tòa phủ, các ngươi tới ở đi, nếu có chuyện gì, cứ tới tìm ta."
"Sao dám làm phiền."
"Không cần nhiều lời, học tập tử tế là được."
Tào Kỳ vỗ vai Trịnh Kỳ rồi nửa mặt cười, hết sức đắc ý:
Thì ra hành hiệp trượng nghĩa cũng là chuyện không tệ.
Theo Sử Ký chép: "Kỳ làm việc nhân nghĩa, cứu tế cô quả, đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, cái đức lan tới cả bậc trưởng giả, được người đương thời xưng hiền.