Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1180 - Chương 1180: Thế Nào Chả Nhớ Đến.

Chương 1180: Thế nào chả nhớ đến.

Mấy đại nho tập trung trong phủ, hoàn toàn mất đi phong độ thường ngày, như đám du hiệp thị tỉnh, chửi bới luôn mồm.

"Thân Bồi có tài đức gì chứ? Thể diện của Phù Khâu công bị ông ta làm mất hết rồi, lần này dám liên thủ với Hoàng Lão đối phó với chúng ta! Tội đại ác."

"Đáng hận nhất là Vương Đồng, tên này không biết tới trung hiếu, vô sỉ cực độ! Vì sướng cái miệng mà đảo lộn trắng đen."

"Cả đám người Hoàng Lão nữa, một phường hại dân."

"Lục Giả không biết nhìn người, uổng tiếng đại nho."

Bọn họ càng nói càng giận, tựa hồ muốn đem lửa giận tích góp mấy ngày qua phát tiết hết ra, có người đề nghị:" Có thể lấy văn chương vạch trần hành vi của chúng, để hậu nhân biết."

Có không ít người phụ họa, song không thể xua tan uất ức của thất bại.

"Đám bàng môn tà đạo, chẳng lẽ để chúng lừa chúng sinh thiên hạ? Thư của chúng ta gửi cho Đại vương còn chưa được trả lời, có lẽ chuyện này còn cơ chuyển biến ..."

Khi bọn họ đang nghị luận tính khả thi của chuyện này thì đột nhiên có người xông vào, khôi giáp của giáp sĩ va chạm, phát ra tiếng xoang xoảng.

Cả phủ bị bao vây, quan viên của Hình bộ nghênh ngang đi vào, đám đại nho dù ngốc đến mấy cũng biết tình hình không ổn.

Có người lấy dũng khí lớn tiếng chất vấn:" Các ngươi làm cái gì thế hả?"

"Có người tố cáo các ngươi làm chuyện bất lợi với thái tử, phải đưa các ngươi đi điều tra."

"Cái gì?"

Đám đại nho nổi giận:" Chẳng qua là biện luận học thuật thôi, Đại Hán không lấy lời nói hạch tội, đây là quy củ do chính thái hậu định ra, chẳng lẽ các ngươi muốn làm trái lệnh thái hậu?"

Quan viên hình bộ cười lạnh:" Nhưng Đại Hán có tội phỉ báng, còn có tội mưu phản ... Các ngươi dám viết thư cho Đại vương đối phó với thái tử, có biết tội gì không?"

Có người đứng dậy:" Bọn ta không cùng ngoại vương mưu phản, Đại vương là đại nho, bọn ta chỉ muốn Đại vương tới biện luận thôi."

"Trong thư các ngươi nói thái tử không biết dùng người, bao che gian tặc, mong Đại vương ra tay tương trợ? Tương trợ thế nào, giúp các ngươi đánh Trường An à? Ngươi đâu, bắt lấy!"

Đám đại nho la hét, nhưng giáp sĩ không quan tâm, ấn xuống đất trói lại rồi đưa đi.

Tất cả các nơi đều xảy ra tình huống tương tự, Lỗ nho lần lượt bị bắt, tội danh là gây bất lợi cho thái tử. Chẳng có ai kêu oan cho họ, dù có là thái học sinh cũng vỗ tay khen hay.

Chuyện quá bất ngờ, đại khái Lỗ nho không ngờ ngày thanh toán món nợ lại tới nhanh như thế.

Đương nhiên Lưu Hằng cũng không ngờ tới, trước kia hắn chỉ muốn thông qua chuyện này để đả kích đám lão già thối nát, đuổi bọn họ khỏi Trường An là được .... Nào ngờ bọn chúng dám viết thư liên lạc với Đại vương, dù chỉ muốn Đại vương tham gia biện luận cũng phạm kỵ húy, nhất là trong thư có ngôn từ không rõ, ẩn ý muốn Đại vương tới Trường An một chuyến.

Cùng lúc đó, trong đại lão hình bộ Lưu Tứ nắm tay Lưu Lương, vẻ mặt kích động.

"Mỗi lần ngươi đều vào đây với ta, thôi, không cần nói nữa, sau này ta sẽ không tranh vị trí Lão Tam với ngươi, sau này ngươi là huynh trưởng của ta."

Lưu Lương hoang mang:" Ta vốn là huynh trưởng của ngươi."

Lưu Tứ vẫn cảm động lắm, Lưu Lương sở dĩ vào đây là vì Lão Tứ hắn .... Vì đệ đệ bị bắt, Lão Tam hiểu lầm là đệ đệ dính lưu tới án ngỗ nghịch, bắt đầu giúp hắn tạo thế, dẫn đầu văn nhân, suốt ngày phê phán Nho sinh, tuyên bố trịnh Kỳ vô tội. Vốn đây chẳng phải là tội gì, đám Lỗ nho không tiếp chiêu, bọn họ khinh thường văn nhân. Thế là họ giả mạo Lỗ nho cãi nhau với chính mình, bị hình bộ tra ra, bắt tới đây chơi với đệ đệ.

Tuyên Mạc Như đau lòng lắm, đứa bé ngoan như vậy, sao biến thành thế này?

Tất cả đều là lỗi của Hạ vương.

Trịnh Quý đã bị đưa đi thẩm vấn, đoán chừng giờ đến đám Trịnh Kỳ cũng không nhận ra.

Lưu Tứ cao hứng không chỉ vì ca ca tới đây bồi tiếp mình mà còn vì đám bạn tù hoàn toàn mới.

Nhìn thấy đám người Lỗ nho gặp xui xẻo, Lưu Tứ mừng lắm, nghĩ tới oan ức phải chịu thòi gian qua, hắn quyết định phải dạy dỗ đám người này.

Lưu Tứ nhìn về đám lão nho ngồi co ro trong óc không nói không rằng, gặp hắn cũng không hành lễ.

Lưu Lương thấy đệ đệ siết chặn nắm đấm là biết hắn định làm gì:" Tứ, không được vô lễ, đây là những đại nho của thái học."

"Ta cần gì quan tâm chúng là đại nho ở đâu, vì bọn chúng mà ta bị giam trong lao ngục lâu như thế, ta phải xả giận."

"Không, đệ nghe ta nói đã ..."

"Huynh trưởng, không cần phải nhiều lời ..."

Lưu Tứ vùng tay Lưu Lương ra, nghênh ngang đi tới trước mặt đám đại nho:" Nhìn thấy ta không bái, tên chó ..."

"Uỳnh!"

Thấy đệ đệ bị đánh bay đi, Lưu Lương thở dài, ta định nói là đệ không thắng nổi ông ấy đâu.

"Ha ha ha, Đinh công, ngài ăn chút đi."

Lưu Tứ ngoạc miệng cười đầy nịnh bợ, lúc này hắn nồi bên cạnh ông già, tay cầm cơm nước, mặt đầy kỳ vọng.

Lưu Lương ngồi cách đó không xa, nhắm mắt để khỏi thấy cảnh hổ thẹn đó.

Bạn tù lần này của Lưu Tứ là đại nho Đinh Khôn, có thể kéo trường cung, mặc trọng giáp, trừ kẻ mù mắt thì không ai dám trêu chọc vào. Lưu Tứ rất thực dụng, sau khi chọc vào không nổi liền biến thành người sùng bái ông ta, suốt ngày quanh quẩn bên Đinh Khoan, mới ông ta theo mình tới nước Hạ.

"Đinh công, ngài chút đi, không ăn sao có thể theo ta tới nước Hạ."

Trước đó Lưu Tứ vô lễ với ông ta, muốn động thủ, ông ta cho một đấm ngủ ngay, giờ Lưu Tứ khách khí với ông ta, ông ta khách khí lại.

"Đa tạ đại vương hậu ái, nay ta chỉ là một kẻ tù đày, sao có thẻ theo đại vương tới Hạ."

"Đinh công chớ nói thế, bằng vào sức lực này ... Khụ, học vấn này của ngài, a phụ sao nỡ giết? A phụ ta đối xử với người tài luôn vô cùng khoan dung, giống như Triều Thác, hắn mà không có năng lực thì bị giết mấy trăm lần rồi."

Thấy Đinh Khoan vẫn không nói gì, Lưu Tứ lại nói:" Ngài thực sự không nên dính dáng tới đám Lỗ nho ... Không ngờ chúng dám xúi bẩy Nhị ca ta động thủ với đại ca, không phải điên rồi à?"

Đinh Khoan nghiêm túc nói:" Thần vì chủ trương mà biện luận, chưa từng dây dưa với Lỗ nho. Nhưng không kịp thời phát hiện, cũng coi như đồng tội với chúng."

"Không phải đồng tội!" Lưu Tứ hét lên:" Không biết không có tội, ngài có biết chuyện đâu."

"Tóm lại là ngài đừng lo, ngài không sao đâu, a phụ ta là người biết lý lẽ, ta sẽ nói đúng sự thật, a phụ nhất định sẽ thả ngài. Sau đó ngài theo ta về nước Hạ, ta cũng xuất thân Nho gia, sư thừa Công Dương Thọ chính là kế thừa Công Dương học phái, nhất định đưa Nho gia bệnh lập thiên hạ ..."

Lưu Lương đã nhắm mắt rồi vẫn không nhịn được nói:" Là đỉnh lập."

Lưu Tứ lờ hắn đi, nắm tay Đinh Khoan tiếp tục vẽ ra tương lai mỹ hảo:" Nước Hạ ta có ngàn vạn thiết kỵ, ai nấy mặc trọng giáp, một người ba chiến mã, thiên hạ vô địch ..."

Lưu Lương lại xen vào:" Những lời này đợi đệ được thả hẵng nói."

"A phụ sẽ không giam ta quá lâu, chẳng qua là vì nhiều việc quá nên quên chuyện chúng ta thôi, đợi khi a phụ nhớ ra còn hai đứa nhi tử, nhất định sẽ thả ngay."

Lưu Tế nghĩ thế, nhưng không ngờ hôm sau có người tới thả Lưu Lương ra ... Hoàng đế ra lệnh, thả Bắc Địa vương.

Thế là Lưu Tứ không hiểu nữa, vì sao nhớ ra Tam ca trong ngục lại không nhớ mình?

Lưu Tứ vẫn an ủi, không sao, đây là cơ hội ở bên cạnh hiền tài, ở càng lâu càng tốt, càng có cơ hội dụ người ta tới nước Hạ, dù sao a phụ cũng chẳng thể quên mình.

Quả nhiên vài ngày sau hoàng đế lại phái người tới.

Thả mỗi ... Đinh Khoan.

Bình Luận (0)
Comment