Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1182 - Chương 1182: Phong Vương.

Chương 1182: Phong vương.
Chương 1182: Phong vương.

Chân trời xuất hiện ráng hồng, trông hết sức đẹp mắt, Lưu Trường không biết đang ngâm nga khúc hát gì, đi nhanh tới phía Trường Lạc cung.

Tâm tình của y rất tốt, vụ án ngỗ nghịch lần này đã giúp y đả kích đám Lỗ nho, thuận tiện lấy quyền giải thích hiếu thuận. Đại Hán có thể lấy hiếu trị quốc, nhưng chữ hiếu này do triều đình định đoạt, không phải là lời một phía của Nho gia các ngươi.

Trường lão gia ngứa mắt với đám Lỗ nho lâu rồi, tuy vậy lần này coi như khoan dung, không trực tiếp diệt tộc, chỉ giao Hình bộ xử lý.

Khi Lưu Trường vào Vĩnh Thọ Điện thì Lữ hậu đang trò chuyện với Phàn Khanh.

Lần này Lưu Trường không hùng hục xông vào làm Lữ hậu ngạc nhiên lắm, y cũng không quấy rầy họ, ngồi bên sai người chuẩn bị đồ ăn rồi ăn một mình.

Lữ hậu liếc mắt sang: "Trong Hậu Đức Điện không có cái ăn à?"

"Ừm ... Ưm ..."

"Nuốt rồi hẵng nói."

Lưu Trường miệng nhét đầy thị, vất vả nuốt xuống, xoa cổ họng: "Nuốt vội quá!"

Lữ hậu không biết nói gì hơn, ở một số mặt thằng nhãi này rất ngoan cố, từ bé tới lớn chẳng mảy may thay đổi.

" A mẫu, con chuẩn bị phong một quốc gia ở Phù Na, cương vực rất lớn, vị trí cực kỳ quan trọng, chỉ là nhân tuyển phong vương chưa định đoạt được."

"Vậy có nhân tuyển nào rồi?"

"Tứ ca nói Lưu Gia và Lưu Tương Lư có thể đảm nhiệm, con thấy Lưu Vũ cũng được, đáng tiếc con lợn nhỏ kia quá nhỏ, nếu nó 20 tuổi thì con để nó đi." Lưu Trường gãi cằm:

"Mấy đứa đó đều không tệ, ta khuynh hướng Lưu Gia, con thì sao?"

"Lưu Linh ạ."

"Ai?" Lần này là Phàn Khanh hỏi, nàng trước giờ chẳng hứng thú tham gia quốc sự, nghe chẳng hiểu, nhưng khi Lưu Trường nói tới Lưu Linh ngàng không nhịn được hỏi lại:

"Lưu Linh, công chúa Lưu Linh ấy." Lưu Trường giải thích:

"Chàng điên à? Nó là nữ mà, thiên hạ làm gì có nữ chư hầu vương, đừng có nói đùa."

Lưu Trường không trả lời nàng mà quay sang Lữ hậu, nghiêm túc nói: "A mẫu, thực ra con thấy được, trước khi bị Đại Hán đánh bại, nước Phù Nam cũng lấy nữ tử làm vương. Nước Phù Nam do nhiều bộ tộc liên hợp, mà quá nửa trong đó do phụ nhân cao tuổi làm thủ lĩnh, cho tới giờ tục lệ đó chưa đổi."

"Người cai trị bên đó phải tiếp xúc với những phụ nhân đó, bất kỳ nam đinh nào của hoàng tộc đi thì cũng nhiều điều bất tiện, không giao lưu được thì cai trì ra sao? Lưu Linh đi không phải thích hợp sao?"

"Với lại ai nói nữ tử không thể phong vương? Con thấy Linh nó còn lợi hại hơn mấy đứa ca ca ngốc của nó."

"Tình hình bây giờ là quân vương không trực tiếp cai trị địa phương mà là quốc tướng quản lý, nhưng đạo đức của quân vương vẫn ảnh hưởng tới bách tính đương địa. Linh giống con, đều nhân từ với bách tính, căm hận cường hào, biết trọng dụng hiền tài, không như thằng nhãi Tứ, thấy hiền tài là không đi nổi nữa ..."

Kỳ thực còn một nguyên nhân nữa mà Lưu Trường không nói, đó là nước Phù Nam phải tiếp xúc nhiều với Nam Việt ... Mà bộ dạng của Lưu Linh giống hệt mẹ đẻ y, tuy y chưa từng gặp mẹ đẻ, nhưng nhìn phản ứng của Triệu Đà là rõ.

Nghe Lưu Trường giải thích, Phàn Khanh thấy rất có lý, suýt chút nữa là đồng ý rồi.

Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra vấn đề: "Dù đúng như chàng nói, nhưng nếu phong một nữ tử làm vương, nhất định khiến thiên hạ trách móc. Ngoài ra, tương lai nó thành gia thất phải làm sao, lương nhân của nó là vương hay vương hậu, rồi nước chư hầu của nó kế thừa ra sao?"

"Mấy chuyện đó có là vấn đề gì ..." Lưu Trường quay sang Lữ hậu: "A mẫu có cách giải quyết phải không?"

Lữ hậu sắc mặt rất phức tạp: "Con thực sự định phong Linh làm vương à?"

"Vâng, nó có năng lực, có tư cách, phong vương có gì sai? Giống a mẫu ấ, làm hoàng đế cũng dư sức. Con nghĩ kỹ rồi, đợi đại thọ trăm tuổi của a mẫu, con nhường a mẫu lên làm hoàng đế!"

Phàn Khanh nghe mà giật nảy mình, Lữ hậu bật cười: "Thằng nhãi này, ta dễ bị dỗ thế à?"

“Dù điều con nói không thành vấn đề, nhưng nơi đó rất xa, con nỡ để Linh di sao?"

Lưu Trường gật đầu: "Có phải đi ngay đâu ạ, huống hồ giờ đường thủy phát triển, nó không thể tới thì con đi thăm nó! Không thì con đi cùng nó, con làm quốc tướng."

Lữ hậu gật đầu: "Được, con đi làm chuyện của mình trước đi."

A mẫu nói thế Lưu Trường biết chuyện này đại khái có thể được.

Điều làm Lưu Trường băn khoăn không phải là có nên phong vương không mà là xa như thế, nữ nhi tới đó có chịu khổ không?

Khi Lưu Trường quay về Hậu Đức Điện thì Lưu Lương đang đợi y.

Tâm tình Lưu Trường hôm nay tốt lắm, cùng nhi tử uống chút rượu.

Lưu Lương cẩn thận nói: "A phụ, Đinh Khoan cũng được thả ra rồi rồi, đệ đệ con phải chăng nên ..."

"Cứ nhốt nó một thời gian, ngươi xem không có nó quấy rầy, tâm tình trẫm tốt thế này, trị an cũng trở nên tốt hơn, sóng yên biển lặng ... Thôi, tạm không nói nó nữa, người của ngươi thế nào? Được thả ra chưa?"

"Thả ra rồi ạ."

Lưu Trường khinh thường : "Các ngươi cũng thật ngu xuẩn, kiếm chuyện thôi mà cũng không xong nữa, trong một đêm xuất hiện nhiều Lỗ n ho như thế, ai chẳng biết có vấn đề ... Đúng là không làm được việc gì."

"Nhi thần ngu độn, sau này không dám làm thế nữa."

"Ai bảo ngươi không làm? Trẫm nói, ngươi làm cho cẩn thận, phải suy xét các phương diện, không thể làm ẩu tả như vậy. Hơn nữa thường xuyên chú ý động tĩnh của Hình bộ, phối hợp với họ, đừng để Hình bộ bắt người rồi, các ngươi vẫn đang hăng hái đối chiến."

Lưu Lương gãi đầu: "Con biết rồi ạ."

Hai cha con vui vẻ uống rượu, Lưu Trường cảm khái: "Trước kia trẫm lo nhất là ngươi, không ngờ giờ ngươi cũng có bản lĩnh khiến đám văn nhân một lòng một dạ n ghe theo rồi, không dễ dàng, trẫm yên tâm rồi ..."

Chắc là uống sau, Lưu Trường lắc lư ngâm nga.

"Say rượu nhớ tới chuyện phạt Lỗ ~~~ tráng chí kịch liệt trong lòng ngực ~~"

"Ngày nào trọng kiếm lại rời vỏ ~~~ câu sau vẫn còn chưa nghĩ ra ..."

Lưu Lương thiếu chút nữa phun rượu ra.

Bình Luận (0)
Comment