"Một ngày tuyệt với làm sao ..."
Lưu Tứ rời lao ngục, cáo biệt bóng tối như không có ngày mai, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời gay gắt, cảm thụ ánh sáng nóng rát, hắn thư thái vô cùng.
Quả nhiên không hi vọng vào a phụ, chỉ a mẫu còn nhớ tới minh.
"Tứ, a mẫu rất nhớ đệ, trước tiên cũng ta đi gặp a mẫu rồi hẵng đi chơi." Lưu Lương kéo tay đệ đệ:
"Ta biết, có điều huynh trưởng, ta còn có chuyện phải làm, đợi ta làm xong rồi tới chỗ a mẫu nhé."
Lưu Lương nghiêm túc nói: "Không được, ai mà biết đệ đi lần này có vào lao ngục không? Cho đệ biết huyện nha bây giờ khác xưa rồi, Trương Thang là người rất nghiêm khắc, sẽ không vì thân phận của đệ mà thả ra đâu."
Lưu Tứ cười khổ: "Ta không đi làm ác, ta có chuyện gấp."
"Chuyện gì gấp hơn gặp a mẫu?"
"Bây giờ ta đi gặp a mẫu thì sợ là không ra được nữa."
Lưu Tứ giữ chặt lấy tay đệ đệ, nghiêm túc nói: "Không được, a mẫu nói với ta phải bám sát đệ, dẫn đệ đi gặp .... Thời gian qua đệ gây không ít chuyện, chúng ta sắp về nước rồi, không thể bữa bãi mãi."
Lưu Tứ nhìn Đổng Trọng Thư cầu cứu, Đổng Trọng Thư lờ đi: "Đại vương, nhờ ân điển của ngài mà thần lâu rồi chưa về nhà đây, không giúp được."
Lưu Tư đành nói: "Được, huynh trưởng, nếu huynh không tin thì đi cùng ta."
Hai huynh đệ lên xe, đợi khi Lưu Tứ xuống xe, Lưu Lương bắt đầu hối hận.
Vậy mà mình lại đi tin thứ này.
Lưu Tư xuống xe đi vào một quán rượu, Lưu Lương tóm lấy: "Hôm nay mà uống say đi gặp a mẫu, a phụ nhất định đánh gãy chân đệ, đừng quên đệ vừa từ lao ngục ra."
Nghe thấy câu này, những người khác đều ghé mắt nhìn.
Lưu Tứ lắc đầu: "Ta không uống rượu, ta đi tiễn người."
Nói rồi Lưu Tứ mua rượu, còn mua không ít, Lưu Lương đứng bên cạnh đợi, chốc lát sau Lưu Tứ lắc ống tay áo Lưu Lương: "Ca, ta mua xong rồi."
"Thì đi thôi."
"Tiền chưa trả."
May Bắc Địa vương lương thiện không nói tục, đổi lại người khác đã chửi um lên rồi, trả tiền xong thì thấy Lưu Tứ đã lên xe giục: "Huynh trưởng, đừng ngay ra đó, thơi gian quý giá lắm."
Ngồi xe của ta, ôm rượu ra mua, còn thấy ta làm lỡ thời gian của ngươi à?"
Thấy huynh trưởng mặt đen xi, Lưu Tứ nói: "Đáng tiếc, Đinh Khoan được thả ra trước, nếu không đệ cứu lão già đó ra, ông ta phải nợ ân tình của đệ rồi, đáng tiếc."
Lưu Lương hiểu rồi, Lưu Tứ muốn lừa người ta tới nước Hạ.
"Tứ, biết người tài còn phải biết dùng người tài nữa. Nhớ năm xưa nước Triệu nhân tài đông đúc mà vẫn thua Tần là vì sao?"
"Vì Tần nhiều người tài hơn chứ sao."
"Đệ ... Không phải thế, năm xưa ở trận Trườn Bình, Triệu có Liêm Pha, nhưng Triệu vương không dùng, mà lại dùng Triệu Quát vô dụng, nên mới đại bại."
"A phụ nhân tài vô số, đại ca ba nghìn môn khách, sao tới ta lại thành không biết dùng người? Dùng được hay không thì cứ phải tóm tới bên cạnh trước đã chứ."
Lưu Lương chỉ còn biết lắc đầu.
Có điều tên này đúng là rất có chấp với nhân tài, thà đi thấp nhân tài trước chứ không đi gặp a mẫu, chắc là muốn qua hành vi này để đối phương biết được coi trọng ra sao.
Khi hai huynh đệ đem đống rượu lớn đi tiễn người thì trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường và Tào Xu ngồi hai bên nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Linh.
Lưu Trường mở miệng: "Linh, trẫm hỏi con một chuyện, con phải nói thật."
Lưu Linh biến sắc mặt: "Đúng là do con đánh ..."
Tào Xu nổi giận, Lưu Linh chuẩn bị nhận tội thì Lưu Trường cười to: "Trẫm muốn hỏi, con có muốn làm chư hầu vương không?"
"Dạ?" Lưu Linh mặt đầy hoang mang, không dám tin điều mình nghe thấy: "Muốn! Muốn ạ! A phụ muốn sắc phong con làm chư hầu vương à?"
Lưu Linh kích động thiếu chút nữa nhạy dựng lên ôm hôn a phụ rồi.
Lưu Trường chiều chuộng bảo nàng nồi bên cạnh: "Linh, con phải nghĩ cho kỹ, đây không phải là một chuyện dễ dàng. Trước mắt con có hai con đường, một là làm công chúa, cả đời không phải lo nghĩ gì. Thứ hai là đi tới phương nam làm chư hầu vương, nơi đó xa xôi, hẻo lánh, nguy hiểm, con phải gánh trách nhiệm lớn, làm không tốt bị chửi bới, để tiếng thối ngàn đời ... Sau khi lên vương vị, con sẽ không có ngày nhàn rỗi hưởng thụ đâu."
"Trẫm không muốn con nhất thời kích động mà đồng ý, hãy suy nghĩ thật kỹ rồi đưa ra đáp án."
Lưu Linh nói ngay: "Con muốn làm chư hầu vương."
Lưu Trường hỏi: "Vì sao, quyền thế của công chúa không hề kém chư hầu vương, nhưng thoải mái hơn nhiều."
"Vì con là nữ nhi của a phụ, con không hề kém đám huynh trưởng, họ có thể chia sẻ ưu lo với a phụ, tất nhiên con cũng có thể ... A phụ xưa nay không phải là người an bài tùy tiện, a phụ làm gì cũng có tính toán. A phụ muốn còn làm vương, vậy chắc chắn có chỗ cần tới con."
Lưu Trường cười ha hả, đắc ý nhìn Tào Xu: "Sao, trẫm nói không sai chứ? Khuê nữ của chúng ta làm sao ngốc được."
Tào Xu thở dài: "Linh, con nghĩ cho kỹ, chuyện này sẽ gây tranh cãi lớn."
"Con không sợ."
"Con mà được phong vương sẽ không thể chơi đùa tùy ý nữa, con phải bỏ công sức học đạo lý trị quốc, con phải chứng minh tài năng của mình." Tào Xu dọa:
"Vâng!"
"Nếu thành tích không đủ, sẽ bị phạt."
"Không thành vấn đề."
Lưu Linh rất tự tin, đây là điểm Lưu Trường coi trọng, trừ cưng chiều nữ nhi ra, y nhìn thấy trên người Lưu Linh rất nhiều ưu điểm, rất thông minh, chỉ là hơi lười không muốn học. Hai nữa rất hòa đồng, quan hệ với người khác rất tốt, điểm này chỉ Lưu Tứ so được, mồm mép cũng rất khá, theo Hàn Tin học binh pháp, thể hiện thiên phú cực cao.
Về vấn đề kế thừa, Lưu Trường không để ý, có gì phiền toái đâu.
Hoặc nhập chuế, để con Lưu Linh mang họ Lưu, hoặc đợi bên đó an định thì đổi nước thành quận, nhiều cách lắm, không phải lo.
Lưu Linh lúc này kích động không kiểm soát nổi, nghĩ tới mình thành chư hầu vương, nàng chỉ muốn nhảy lên la hét. Lưu Trường hắng giọng, nghiêm túc nói: "Ta đem tính mạng mấy chục vạn bách tính giao cho con ... Cho nên con phải mau chóng chứng minh mình có tư cách này, đừng để ta thất vọng, giờ về học tập đi."
"Vâng!" Lưu Linh hành lễ, hiên ngang rời đi:
Khi tâm tình Lưu Trường đang rất tốt thì thấy hai đứa nhi tử loạng choạng bước vào.
Lưu Tứ say quắc tới bên cạnh Lưu Trường, nắm tay y, ợ hơi rượu: "A mẫu, lâu lắm rồi con chưa gặp người."
(*) Chết mày!