Lưu Tứ lần này không ăn đòn, vì Lưu Lương kịp thời nói ra nguyên nhân đệ đệ mình say rượu.
Biết nhi tử đi tiễn Đinh Khoan, lại vì Hạ Hầu Tứ và bái kiến Hạ Hầu Táo, gặp tên đó không uống không được, nên Lưu Trường không giận nữa.
Y chướng mắt bảo Lưu Lương đưa thằng nhãi đó đi.
Tào Xu thở dài rồi lại chuyển đề tài về Lưu Linh: "Đứa bé này, vậy mà lại đi chọn con đường khó khăn nhất, chẳng biết tương lai nó có gánh được không? Thực làm người ta lo lắng."
Lưu Trường tự tin nói: "Nàng không cần nghĩ nhiều, nữ nhi của ta, sao lại không làm được việc nhỏ đó? Huống hồ chư hầu vương bây giờ tác dụng không lớn, quan trọng là ở quốc tướng."
"Mức độ thừa nhận của bách tính ngày một cao, nước chư hầu không còn uy hiếp được triều đình nữa."
"Cho nên trẫm không lo vấn đề kế thừa, đợi con cháu của Linh kế thừa vương tước, chư hầu vương sớm thành đồ trang trí, chỉ e chẳng có chút sức ảnh hưởng nào."
Ngày hôm đó cả nhà Lưu Trường ăn cơm tụ hội ở Tiêu Phòng Điện.
Ba vị phu nhân đều có mặt, không đứa con nào tới quấy nhiễu, Lưu Trường nói với các nàng chuyện Lưu Linh, gây ra những tiếng hô kinh ngạc.
Phàn Khanh thực sự không ngờ tới Lưu Trường định thực hiện việc này thật.
Ung Nga thì kinh ngạc với phong tục đương địa, nữ tử làm chủ trong nhà?
Cùng lúc ấy Lưu Linh thì tới bên cạnh Triệu Đà, nàng rất muốn đem tin tức quan trọng này nói cho người khác, Hàn Tín không có nhà, đương nhiên là sẽ nói với Triệu Đà rồi.
Triệu Đà ngồi trong phòng, lưng còng cong, râu tóc bạc trắng, rối nùi, hai mắt mờ đục, đôi tay run run, như mai thôi là xuống đất. Vậy mà thấy Lưu Linh tới, tinh thần ông tốt hơn nhiều, biến thành ông già bình thường, vui vẻ bảo Lưu Linh ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt giống hệt khuê nữ, vừa day dứt, lại nhớ nhưng.
"Linh, sao tới mà không phái người báo trước, ta chưa chuẩn bị thứ cháu thích ăn ... Người đâu ..."
Lưu Linh đỡ Triệu Đà ngồi xuống: "Đại phụ ngồi xuống đã, cháu có chuyện quan trọng muốn nói."
Triệu Đà cau mày, tay đặt lên vỏ kiếm: "Đứa mù mắt nào bắt nạt cháu, cháu nói đi, ta tới nằm trước cửa nhà chúng, xem chúng có sợ không?"
Lưu Linh cười ngặt nghẽo: "Đại phụ, ai dám bắt nạt cháu chứ ... Người lúc nào cũng thế, đường đường Nam Việt vương sao lại cứ hơi chút là nằm trước nhà người khác chứ?"
Triệu Đà ngoạc miệng cười, điệu cười này vô cùng quen thuộc, trừ hậu duệ của Lưu Trường khi ở cùng người bên cạnh, chỉ Triệu Đà và Triệu Thủy cười thế này, khoe hết răng ra, rất bất nhã: "Cháu không biết, đó là cách tốt nhất, nếu động thủ với chúng mà lỡ tay đánh chết thì phiền lắm, không bằng ta nằm lăn ra đó, chúng sẽ lập tức sợ hãi quỳ xuống, đến lúc đó nói gì cũng phải nghe ... Cháu xem bây giờ đại thần trong triều có ai thấy ta là không tránh mặt."
Lưu Linh lại cười to: "Đúng thế thật, lần sau cháu cũng nằm."
"Tuổi cháu nằm làm gì, đánh là được, ta bằng tuổi cháu ngay cả a phụ cũng .... Khụ, không nói nữa, cháu có việc gì trọng đại cần nói?"
Tuy Triệu Đà không nói rõ, nhưng Lưu Linh đã biết rồi, đó là ngay cả a phụ cũng dám đánh. Lưu Linh tiếp xúc với Triệu Đà nhiều, biết rất nhiều việc, a phụ nàng bừa bãi chắc chắn có công lao của người Triệu gia.
"Vậy cháu nói, nhưng mà đại phụ chuẩn bị trước, chấn động lắm, đại phụ đừng quá khích." Lưu Linh nhìn bộ dạng gần đất xa trời của Triều Đà mà sợ:
"Hừ, cháu cứ nói, lão phu có chuyện gì chưa trải qua chứ?"
"Thế này ạ, cháu sắp làm chư hầu vương rồi."
"Khụ, khụ, khụ ~~~~"
Triệu Đà ho dữ dội, thiếu chút nữa ho cả phổi ra ngoài, Lưu Linh sợ hãi vỗ lưng ông, Triệu Đà ngăn lại: "Đừng vỗ nữa, cháu vỗ thêm vài cái là ta đi thật đó ... Để ta bình tĩnh lại đã ..."
Mất một lúc Triệu Đà mới kiềm chế được, hỏi lại: "Cháu muốn thành chư hầu vương à?"
"Là a phụ cháu nói, sắp công bố rồi."
"Y điên à?"
Đó là điều đầu tiên Triệu Đà nghĩ, giọng điệu không che giấu được bất mãn, ông ta đương nhiên biết điều này sẽ làm Lưu Linh gặp nhiều chỉ trích, gây ra áp lực cực lớn.
Lưu Linh không phục: "Vì sao ai cũng nói thế? A phụ cháu coi trọng cháu mới thế, muốn cháu làm nữ vương Phù Nam."
"À, Phù Nam …. vậy thì có thể hiểu được." Triệu Đà vỡ lẽ:
Ông ta không lạ gì nước Phù Nam, đó không tính là một quốc gia, mà là liên hợp các bộ lạc, Phù Nam chỉ là âm dịch từ tiếng Hán. Triệu Đà nhớ năm xưa ông ta từng có lão huynh đệ, cực kỳ khinh bỉ phong tục của Phù Nam, cho rằng nam nhân nơi đó là kè hèn nhát, lại đi nghe lời nữ nhân, muốn diệt Phù Nam.
Kết quả liên quân Phù Nam đánh lui quân Nam Việt, mà lão huynh đệ đó gặp phải một nữ tướng quân, nữ nhân đó đánh có công có thủ, khiến vị lão huynh đệ trở về bị trào phúng ngay cả nữ nhân cũng không đánh được.
Thế nên có thể hiểu vì sao Lưu Trường lại muốn Lưu Linh lam nữ vương, nơi đó phải nữ vương mới cai trị được.
"A phụ cháu không điên đâu, bên đó đúng là thích hợp để nữ nhân làm vương, ở đó người đức cao vọng trọng đều là lão phụ nhân, quan lại không muốn tiếp xúc, gây ra nhiều vấn đề ... ừ, được đấy, không tệ."
Triệu Đà thoáng cái tinh thần phấn chấn hơn hẳn: "Vậy thì đi! Ta đưa cháu tới phong quốc, có ta bảo vệ, cháu không phải lo."
Lưu Linh càng kinh ngạc hơn: "Nhưng cháu nghe nói bên đó xa xôi, hoàn cảnh không tốt, với tuổi của đại phụ ...."
Triệu Đà cười vang đứng dậy rút bội kiếm ra, múa một hoa kiếm đẹp mắt, thiếu chút nữa ngã trước mặt Lưu Linh, nàng vội ngăn lại.
"Được rồi, được rồi, cháu biết đại phụ còn trẻ lắm, không cần như thế."
Triệu Đà tự tin: "Cháu yên tâm, mai ta đi gặp a phụ cháu, để ta đứng đầu làm việc này, cháu không phải lo gì hết, cùng ta đi tới phía nam là được, bằng vào sức vóc của ta, không dám nói đánh được thằng nhãi Lưu Trường, nhưng tướng quân khác đứng sang một bên hết, nói ít ra cũng che chở được cho cháu ba mươi năm, cháu không phải sợ gì cả."
Lần này tới lượt Lưu Linh há hốc mồm: "Đại phụ, người bình thường không như thế này."
"Ha ha ha, bảo kiếm phải giấu trong vỏ mới sắc bén nhất."
(*) Triệu Đà năm sinh không rõ, chỉ biết khi ông ta nhận lệnh Thủy Hoàng đế nam chinh thì Lưu Bang vẫn đang là tên lưu manh ở huyện Bái, tiếp đó trải qua giai đoạn quần hùng nổi dậy, nhà Tần sụp đổ, Hán Sở Tranh Hùng, qua 7 đời hoàng nhà Hán, qua thời Lữ hậu chấp chính, qua cả Văn Cảnh chi trị, tận khi ông ta chết, Hán Vũ Đế mới chinh phạt được Nam Việt.
Bỏ rẻ cũng 100 tuổi.
Hai người có công lớn nhất với Nam Việt là Triệu Đà và Lữ Gia, nổi tiếng nhất là A Thủy.