"Đại vương, nếu công chúa làm vương, theo chế độ đương địa thì cũng coi như hợp lý, nhưng tương lai kế thừa ra sao? Chẳng phải để người ngoài họ Lưu làm vương à?" Có đại thần chất vấn, lần này là Lưu Lễ:
"Ý ngươi là gì? Ta không xứng làm vương à??” Triệu Đà trợn mắt hỏi ngược:
"Không, không, ý ta không phải thế, ngài có công hiến quốc." Lưu Lễ đỏ mặt:
"Vậy Điền vương có họ Lưu không? Đám phong quân Tây Đình có họ Lưu không, các nước Thân Độc có họ Lưu không? Lưu hay không thi quan hệ gì? Chẳng lẽ vì quốc gia đó không có vương họ Lưu nên phế bỏ? Vậy bắt đầu từ ta trước nhé?"
Lưu Lễ không dám nói nữa.
Quần thần hết nhìn hoàng đế ngồi yên không nói gì, lại nhìn Vương Điềm Khải đứng trong quần thần, tựa hồ đã hiểu.
Kỳ thực bây giờ chư hầu vương không còn quan trọng như trước nữa, một tú y cũng có thể dọa cho chư hầu vương run rẩy .... Quốc gia đại sư hoàn toàn nằm trong tay quốc tướng, nhiều chư hầu vương chỉ còn trên danh nghĩa.
Hơn nữa quần thần chủ yếu còn sợ Vương Điềm Khải, xem ra thái hậu cũng rất quan tâm chuyện này, cũng phải thôi, dù sao thái hậu chính là điển hình nữ tử làm vua .... Trước kia đám Trần Bình bái kiến Lữ hậu đều xưng là bệ hạ.
Thêm vào nước Phù Nam thực sự quá xa xôi, lại chẳng phải phong vương ở bản địa Đại Hán.
Quần thần tìm được đủ lý do thuyết phục bản thân, quyết định im lặng xem người khác, nhìn sang bên, ai nấy cười gượng, xem ra đều nghĩ như nhau cả.
Lưu Trường rất hài lòng với chuyện này, ngồi trên thượng vị lên tiếng xác định luôn chuyện n ày: "Như thế cứ đi, làm theo lời Nam Việt vương, về phần công việc cụ thế, còn cần chư vị thương lượng ..."
Triều nghị kết thúc, quần thần chưa hết chấn động, bọn họ cảm giác mình đang chứng kiến một thời đại mới, trải qua nhiều năm phát triển, thứ quần thần có thể tiếp nhận đã nhiều lên, nhưng chuyện thế này, hiển nhiên là họ không ngờ tới.
Lưu Trường về Hậu Đức Điện, tam công đứng ở trước mặt.
Trông Lưu Trường có vẻ vui lắm, cười nói: "Trẫm không ngờ hôm nay thuận lợi như thế, cứ nghĩ quần thần sẽ đồng loạt đứng dậy phản đối hết cơ."
Loan Bố giọng bất lực, hắn cũng phản đối nhưng hắn biết đây là ý bệ hạ phản đối vô ích: "Vương công đã tới rồi, ai dám phản đối ạ ... Khổ cho Vương công, cả đống tuổi, cứ thi thoảng phải xuất hiện."
Trương Bất Nghi thì nói: "Chủ yếu nhờ công đức của bệ hạ, bệ hạ anh minh, quần thần tất nhiên sẽ nghe theo."
Lưu Trường ngửa mặt cười dài, bộ dạng đắc ý.
Lưu Hằng ở bên nói: "Chư hầu vương không quan trọng, đừng gây phiền phức cho địa phương là được, quốc tướng mới là người quản lý chính của nước chư hầu, cho dù là Triệu Đà tương trợ, Linh cũng có quốc tướng xuất sắc mới được."
Lưu Trường cười to: "Kỳ thực trẫm có nhân tuyển tốt rồi."
"Ồ, bệ hạ định để ai lam quốc tướng."
"Hạ Hầu Táo!"
"Hả!" Lời vừa ra cả Lưu Hằng cũng đánh mất sự vững vàng thường ngày, vội nói: "Không được."
Loan Bố cũng tương tự, ngay cả khi nghe Lưu Linh làm vương cũng không phản ứng mạnh như thế: "Bệ hạ, Hạ Hầu Táo có thể làm tướng, nhưng không thể làm quốc tướng, hắn căn bản không hiểu đạo trị quốc."
Mỗi Trương Bất Nghi là nhíu mày trầm tư.
Lưu Trường gật đầu: "Trẫm biết, Hạ Hầu Táo là người phóng túng, nóng nảy, nhưng Phù Nam cũng chẳng phải nơi tốt lành ... Nơi đó quy thuận chưa lâu, khắp nơi là tặc khấu, còn là nơi tụ tập thủy tặc lớn nhất, các thủ lĩnh cũng không hài hòa, thường xuyên khai chiến. Quan viên triều đình phái tới, đôi khi chết trong những cuộc ẩu đả."
"Trẫm có thể dựa theo tục lệ của họ mà phong nữ vương, nhưng phải diệt cái thói man di ở đó."
"Phải diệt thủy tặc, dẹp tranh đấu, còn giết dã thú nữa, tất cả những chuyện này đều cần một người không biết sợ, dám đánh dám giết. Hơn nữa còn phải nhanh chóng kiến lập quan hệ thân mật với địa phương, tính cách của Hạ Hầu Táo, đi tới đâu cũng có thể két bạn với người ta, trước kia ở Thân Độc hắn cũng nhanh chóng thân thuộc với đám quý tộc mà người thường không ai hiểu nổi."
"Bởi thế trẫm muốn phái Hạ Hầu Táo đi, các ngươi thấy chỗ nào không ổn? Muốn khai hoang một mảnh đất, không phải ngay lập tức tới gieo trồng, mà là trừ cỏ dại, chẳng lẽ ai làm tốt hơn Hạ Hầu Táo."
Khi Hạ Hầu Táo thức dậy thì mặt trời đã lên cao, hắn chẳng thèm để ý, dù sao giờ hắn đang ở trạng thái không quan chức nhàn nhã rồi.
Chức quốc úy bị tên Lý Quảng thay mất.
Hiện do Chất Đô và Lý Quảng phò tá Lưu Khải, còn Hạ Hầu Táo nghĩ, minh bị lấy mất chức quốc úy, thế nào phải lấy cái thái úy triều đình bồi thường, nhưng mà vị thái úy hiện giờ còn khỏe phây phây, hắn thấy mình chắc chẳng đợi được tới khi có vị trí đó.
Nay Hạ Hầu Táo suốt ngày ở nhà, không rèn luyện võ nghệ thì đọc sách, kỳ thực hắn không ghét đọc sách, thậm chí có chút văn tài, đại khái đầu óc hơi chậm thôi. Không giống Lưu Trường ghét học, mà là không học nổi.
Hạ Hầu Táo thức dậy, ăn một chút rồi bắt đầu rèn luyện.
Trường mâu trong tay Hạ Hầu Táo xoay vù vù, thậm chí tạo thành tàn ảnh, Hạ Hầu phu nhân thì cầm vải trắng đợi ở bên.
Phu nhân Hạ Hầu Táo là người hiền hòa, chất phác, tình cảm hai người rất tốt. Hạ Hầu Táo không nạp thiếp, chỉ có một thê tử, ra ngoài chinh chiến chưa từng quên viết thư về.
Hạ Hầu Táo múa mâu rất lâu, đến khi toàn thân từ trên xuống dưới mồ hôi đầm đìa, y phục dính bết vào nhau, thở hổn hển.
Khi hắn dừng lại, phu nhân vội đi tới lau hai mắt hắn, đưa nước tới, Hạ Hầu Táo uống cạn.
"Lương nhân." Phu nhân cười khẽ: "Hôm nay chàng muốn ăn gì?"
Hạ Hầu Táo thoải mái: "Nàng làm cái gì ta cũng ăn ..."
Phu thê người ta đang tình cảm thì có người gõ cửa, quản gia chạy ra đại môn, rất nhanh dẫn một người tới trước mặt Hạ Hầu Táo.
Hạ Hầu Táo rất kinh ngạc: "Sao ngươi tới đây, ta không có tiền."
Lữ Lộc cười nhạt: "Ta chưa tới mức phải đi vay tiền ngươi ... Bệ hạ muốn gặp ngươi, mau theo ta về."
Hạ Hầu Táo càng hoang mang: "Bệ hạ triệu kiến ta? Chút chuyện đó mà cần tên thiến ngươi tự ra mặt à?"
"Ta chỉ thuận đường ... Ta không phải hoạn quan, tiểu nhi tử của ta đã tới huyện học cướp ngục rồi."
"Hả? Huyện học dạy cái đó à?" Hạ Hầu Táo tròn mắt: "May mà trước kia ta không để nhi tử tới huyện học."
Nói xong quay sang phu nhân: "Phu nhân, hôm nay xem ra ta không thể ăn cơm với nàng rồi, nàng ăn một mình thôi, bệ hạ tìm ta, chắc chắn phải ăn bên đó."
Phu nhân gật đầu: "Lương nhân đi mau, đừng để bệ hạ chờ lâu ... Lương nhân là quốc tài, nên lấy quốc sự làm trọng."
Lữ Lộc nghiêm mặt xem bọn họ biểu diễn phu thê ân ái.
(*) Gần đây gần đây mình ốm yếu quá nên hơi bỏ bê bộ này, sắp tới bộ Rung Động hoàn thành, mình sẽ tập trung hơn cho Gia Phụ, xin lỗi mọi người.