Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1187 - Chương 1187: Thần Làm! Thần Làm!

Chương 1187: Thần làm! Thần làm!
Chương 1187: Thần làm! Thần làm!

Khi hai người tới được Hậu Đức Điện thì Lưu Trường đang nghe người ta thuyết thư, nhìn thấy Hạ Hầu Táo liền vẫy tay gọi tới ngồi bên cạnh.

Người thuyết thư hôm nay mang tới một câu chuyện hoàn toàn mới, kể về Khánh Kỵ.

Lưu Trường nghe rất vui, nhưng lại không hài lòng với kết cục, đợi người đó nói xong liền ban thưởng cho đi.

Trong điện chỉ còn ba người.

"Bệ hạ, tìm thần có chuyện gì thế?"

"Muốn phong quan cho ngươi đấy.

Nghe câu này mắt Hạ Hầu Táo sáng lên, phong quan là chuyện tốt: "Cho thần làm lễ bộ khanh sao?"

Trừ khi trẫm muốn biến cả nước thành man di, Lưu Trường hắng giọng: "Gần như thế, cho ngươi xuống địa phương làm quốc tướng."

"Quốc tướng ạ!" Hạ Hâu Táo mừng quá nỗi vội vàng đứng lên chuẩn bị bái lạy:

Lưu Trường ngăn hắn lại: "Ngươi chớ quỳ vội, chuyện này trẫm còn chưa quyết. Chỉ muốn để ngươi thử thôi."

Hạ Hầu Táo không ngồi yên được nữa, vỗ ngực thề thốt: "Bệ hạ cứ giao cho thần làm là được, không phải lo gì hết!"

"Thần nhất định giúp bệ hạ quản lý tốt địa phương, không làm bệ hạ thất vọng, thần nhất định đem nước .... À nước gì nhỉ?"

Lưu Trường nói: "Phù Nam."

"Ồ, thần sẽ quản lý tốt Phù Nam cho bệ hạ, bệ hạ chớ do dự nữa, khi nào thần đi nhậm chức?"

Thấy bộ dàng vội vàng của Hạ Hầu Táo, Lưu Trường gọi hắn lại gần, nghiêm túc nói: "Táo, mỗi người có một sở trường, quản lý không phải sở trường của ngươi, trẫm để ngươi tới Phù Nam, chủ yếu là để làm chuyện ngươi có thể làm."

"Thần làm được nhiều việc lắm, không biết bệ hạ muốn thần làm gì?"

"Kết bạn với người đương địa, đi săn, kiếm quân công ..."

Hạ Hầu Táo kích động vô cùng đứng bật dậy, không đợi Lưu Trường nói hết đã hô to: "Thần làm, thần làm!"

Lữ Lộc đứng ở bên lắc đầu, bệ hạ gần đây ngày càng khiến người ta lo lắng rồi, đầu tiên để nữ nhi làm vương, chuyện ấy cũng đành đi, giờ để Hạ Hầu Táo làm quốc tướng .... Có điều tam công đều đã đồng ý, hắn chẳng còn gì để nói. Nhưng mà cứ nghĩ lại thấ hoang đường, để Hạ Hầu Tào làm quốc tướng, đúng là hạ thấp cấp bậc quốc tướng, thời buổi này ai cũng có thể làm quốc tướng hay sao ấy.

Đợi Hạ Hầu Táo dương dương đắc ý rời đi, Lữ Lộc vẫn không sao tiếp nhận được.

Hạ Hầu Táo thành Hạ Hầu công rồi, thành quốc tướng một phương rồi.

"Bệ hạ từng nói với thần, nhớ nhắc nhở bệ hạ, tuyệt đối không thể để Táo làm quốc tướng."

"À, mỗi nơi mỗi khác, Hạ Hầu Táo nếu làm quốc tướng ở Trung Nguyên nhất định là không được, còn nơi đó, trừ trẫm ra, không ai thích hợp hơn hắn nữa."

Cùng lúc ấy Lưu Linh đang vui vẻ ở cùng hai huynh trưởng.

"Muội sắp làm vương rồi."

Tin tức này làm thái độ của Lưu Tứ và Lưu Lương khác hẳn nhau.

Lưu Tứ vui sướng bế muội muội lên xoay mấy vòng, hắn thực sự vui mừng cho muội muội, khi đặt Lưu Linh xuống, nói lớn: "Sau này ta là chủ phương bắc, muội làm chủ phương nam, chúng ta nam bắc giáp công ...."

Lưu Linh cười to: "Nếu đại ca mà nghe thấy sẽ đánh gãy chân huynh."

Lưu Tứ không đùa nữa, nghiêm túc nói: "Nhưng ta vui thật, tương lai bất kể xảy ra chuyện gì, muội cứ nói với ta, ta có ngàn vạn thiết kỵ, không phải ăn đất, nếu có người bắt nạt muội, ta lập tức suất lĩnh kỵ binh nam hạ."

Lưu Lương không nhịn được nói: "Đợi đệ tới được Phù Nam thì e chiến mã cũng chết già rồi."

Hai nơi đúng là rất xa, nhưng Lưu Tứ không bận tâm: "Có thể đi đường thủy mà."

Lưu Lương lại không vui như Lưu Tứ, ánh mắt nhìn muội muội đầy lo lắng, hắn biết làm một chư hầu vương khó khăn ra sao. Bây giờ chư hầu vương không tự mình cai trị quốc gia nữa, chỉ là tượng trưng, nếu quốc gia tốt đẹp thì không sao, nhưng nếu xảy ra vấn đề, luôn là chư hầu vương gánh trách nhiệm, hắn không muốn muội muội gánh trọng trách lớn như thế.

Lưu Linh nhìn ra lo lắng của huynh trưởng: "Tam ca chớ lo, thời gian qua muội luôn học binh pháp, võ nghệ, sẽ không bị ai bắt nạt đầu. Muội còn nhỏ, nhưng bên cạnh có Nam Việt nữa, viên hầu đại phụ nói sẽ theo muội về nước, phải lo gì nữa."

Lưu Lương vẫn lắc đầu: "Chỉ mong như thế."

Lưu Tứ nghiêm túc nói: "Đây là chuyện tốt, ta là người làm huynh trưởng phải tặng lễ vật cho muội, thế này đi, Vệ Văn Quân và Trịnh Kỳ, muội chọn một tên, ta trói lại đưa tới Phù Nam cho muội."

Lưu Linh lườm hắn: "Muội có đi bây giờ đâu ..."

Lưu Lương bất lực: "Hai đứa này ..."

Trong khi Lưu Linh đang say sưa kể về kế hoạch cai trị của mình ở phủ Lưu Lương thì có người xông vào phủ.

Người tới là Tư Mã Đàm.

Tư Mã Đàm vội vội vàng vàng đi vào, đang định lên tiếng thì thấy hai người bên cạnh Lưu Lương, khựng người hành lễ.

Lưu Lương đỡ hắn lên giới thiệu: "Đây là hảo hữu của ta, Tư Mã Đàm, là nhi tử Tư Mã công."

Lưu Tứ nhìn huynh trưởng: "Bảo sao huynh ra trước, khá lắm, làm bằng hữu với người này, tương lai nhất định có danh tiếng tốt, nhà họ đời đời sửa sử ...."

Lưu Lương mắng: "Chớ nói bừa."

Tư Mã Đàm biết Lưu Tư nên chắn chẳng lạ gì: "Đại vương, có chuyện lớn rồi, nội bộ thái học đánh nhau."

"Hoàng Lão và Nho gia lại đánh nhau à?

"Không phải, là nội bộ Nho gia đánh nhau ..."

Tư Mã Đàm vội giải thích đầu đuôi câu chuyện, trước đó cuộc biện luận vẻ chứ hiếu đã phá vỡ liên kết giả dối trong Nho gia, vì mỗi hệ phái có cách lý giải về chữ hiếu, khiến xung đột các sâu, các học phái bùng phạt biện luận kịch liệt, kết quả dẫn tới đánh nhau.

Không chỉ đám đệ tử, mấy nhân vật trọng yếu trong các hệ phái lúc này cũng viết văn đả kích nhau, mâu thuẫn rất sâu.

Mấy sư huynh đệ của Tư Mã Đàm bị huyện nha bắt đi.

Lưu Tứ rất thông cảm: "Tên Trương Thang đó không trêu chọc được vào đâu, ta còn chẳng thoát thì huynh đệ của ngươi không may mắn nào hết .... Có điều là chuyện tốt, Nho gia các ngươi giỏi sinh sự, luôn phản đối chính lệnh triều đình, dậm chân tại chỗ, bây giờ cãi nhau chứng tỏ đã nhận ra chênh lệch với Hoàng Lão, chuẩn bị tự cách tân ... Ừ, đây là chuyện tốt."

Lưu Lương không trấn định được như Lưu Tứ, vội hỏi danh tính người bị bắt, sau đó bỏ lại đệ đệ muội muội, vội vàng cùng Tư mã Đàm rời đi.

Bình Luận (0)
Comment