Trên đường phố người qua kẻ lại, cực kỳ ách tắc, đám thương cổ làm đường xá kẹt cứng, không đi nổi, có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của đám mã phu, nhưng dù họ la hét thế nào, đội xe cũng không nhúc nhích.
"Đi mau đi! Đứng ì ra đó làm gì?"
"Kêu cái gì, không thấy phía trước có người à?"
"Phía trước cãi nhau cái gì đấy, có tin không đi ta diệt chín tộc các ngươi không?"
Trong tiếng tranh cãi có tiếng quát không hài hòa, người lên tiếng là một tráng hán, cao lớn khác thường, lúc này đang nóng nảy thò đầu ra, phẫn nộ la hét.
Lữ Lộc đánh xe quay đầu nói: "Bệ hạ, cẩn thận lời nói, quân tử nhất ngôn, chớ nói những lời tức giận ấy."
"Ai nói lời tức giận, nãi công lát nữa tới công bộ giết hết đám xây thành."
Người nóng nảy đó tất nhiên là Lưu Trường.
Hôm nay Lưu Trường dậy rất sớm, vì y có hẹn với đám dã thú trong Thượng Lâm Uyển. Lưu Trường là người không bao giờ lỡ hẹn, ai ngờ đường xá vào buổi sáng mà đường xá lại khó đi như thế.
“Đến tường thành cũng phá rồi, sao còn tắc như vậy?”
Lưu Trường là người nóng tính, đối diện với tình huống này cũng nhanh chóng tham gia vào cãi vã, cùng người trước sau giao lưu thân thiện, ở phương diện chửi nhau và đánh nhau, Trường lão gia xưa nay không có đối thủ.
Lữ Lộc nghĩ sâu xa hơn: "Chủ yếu vì quá đông, Trườn An thực sự không nuôi được nhiều người như thế."
Xe ngựa vẫn kẹt không động đậy được ở dó, mọi người dù chửi bới ra sao cũng vô ích.
Lưu Trường vẫn giao lưu không biết mệt mỏi, hoàn toàn không yếu thế chút nào.
Đúng lúc này một cỗ xe ngựa ở phía sau tới gần, xem kẹt trên đường thiếu chút nữa xông luôn vào cửa hiệu bên cạnh, cảnh tượng hỗn loạn, chiếc xe kia vẫn nhanh chóng tiến lên.
Người vừa rồi chửi nhau rất hung với Lưu Trường lúc này vội vàng đánh xe tới đầu đường, cố gắng nhường chỗ, tựa hồ không ai dám tranh giành. Đợi khi họ tới bên xe Lưu Trường, xe ngựa vẫn không nhúc nhích.
Chỉ thấy một vố sĩ xuống xe, tới bên Lưu Trường nói nhỏ: "Huyện úy Trường An xuất hành, mau nhường đường."
Lưu Trường chỉ nói đúng một chữ: "Cút!"
Võ sĩ tức lắm nhưng nhìn vóc dáng Lưu Trường thì không dám làm gì, xoay người đi.
Chốc lát sau chiếc xe ngựa kia chen qua bên Lưu Trường, như muốn đẩy xe y ra ngoài.
Trong ánh mắt âm u của Lưu Trường, huyện úy Trường An tay cầm lệnh bài, vừa thấy hoàng đế, mặt cứng đờ, vội vàng thu lệnh bài lại.
Sắc mặt hắn trở nên hiền hòa, miệng run run: "Bệ hạ cũng tắc đường ạ ..."
Lưu Trường nghiêm mặt hỏi: "Quan ấn của ngươi để dùng vào việc này à?"
Huyện úy sợ lắm, hắn biết mình nói sai một câu là tiền đồ kiếp này đi luôn: "Bệ hạ có điều không biết, trong huyện nhiều việc, hôm qua thần ở huyện nha thức khuya, hôm nay sợ lỡ việc nên mới ..."
Lưu Trường cắt lời: "Hôm qua thức khuya có chuyện gì?"
"Bệ hạ, chính là chuyện thái học sinh đánh nhau, có tám người bị thương, tần bắt hơn bốn mươi, tối qua thần thẩm vấn họ, nên thức rất khuya."
Lưu Trường nhìn Lưu Lộc, Lưu Lộc gật đầu xác nhận có chuyện đó, sắc mặt Lưu Trường mới hòa hoãn hơn một chút: "Hôm nay trẫm không đi làm chính sự nữa, lát tới công bộ, bảo họ làm đường thành có thể giúp xe sóng vai đi qua, chứ thế này ra cái gì."
Huyện úy thở phào, vị trí của mình vậy là giữ được rồi, tiếp đùa hùa với Lưu Trường than vãn chuyện thái học sinh đánh nhau.
"Thế đại nho có tham dự không?" Tâm tình Lưu Trường tốt hẳn lên:
"Bệ hạ, đại nho không tham dự, chỉ có hậu sinh trẻ, nhưng mấy đại nho chửi nhau, Hàn Anh viết một bài văn, chửi toàn bộ dại nho nhác."
Lưu Trường cười nhạt: "Đám lão già này, khi hưởng thụ lợi ích thì đi đầu, nhưng làm việc thì trốn đằng sau, để người khác đổ máu cho mình. Nếu dám đích thân ra tay, trẫm còn đánh giá cao một chút."
Huyện úy đắng miệng, bọn họ không ra tay chẳng phải tốt sao, đến thái học sinh còn khó chơi, nói gì tới đại nho.
Lưu Trường tiếp tục nói: "Đối với đám thái học sinh thì phải khoan dung một chút, học sinh mà, biện luận hăng, xô đẩy nhau vài cái là chuyện thường. Nói với Trương Thang, đừng hại chết thái học sinh, đó là bảo bối."
Huyện úy gật đầu, biểu thị đã hiểu, hồ nghi hỏi: "Bệ hạ, vì sao không để giáp sĩ mở đường?"
Lưu Trườn trừng mắt: "Sao, chuyện của chúng ta khẩn cấp, chuyện của bách tính thì không à?"
Huyện úy đang định tán dương sự nhân từ của hoàng đế thì hoàng đế đứng dậy, tóm cổ người phía trước chửi bới: "Thứ chó má, sao còn không đi?"
Lưu Trường vì lần tắc đường này mà hoàn toàn mất hứng đi săn, quyết định không đợi nữa, xuống xe đi bộ.
Lại nói Hạ Hầu Táo dương dương đắc ý vẻ nhà, cả nhà kéo ra chúc mừng, dù là tới một nơi xa xôi, bọn họ đều tràn ngập đấu chí.
Bao gồm cả Hạ Hầu phu nhân cũng rất vui vẻ, sai bảo mọi người gói ghém mọi thứ cần thiết mang lên xe ngựa.
Hạ Hầu Táo đi Phù Nam đương nhiên phải mang theo gia quyến, có điều Hạ Hầu Tứ phải ở lại Trường An, không phải là để làm con tin, mà sợ lỡ chuyện học hành của hắn.
Khi cả nhà họ đang vui vẻ chuẩn bị thì có một vị khách không mời mà tới.
Sơn Đồ hầu Vương Điềm Khải.
Ai cũng sợ ông ta tới nhà, nhưng Hạ Hầu Táo hiển nhiên không sợ, hắn chặn ở cửa, bực mình hỏi: "Ta đang bận rộn, ông đến có việc gì?"
Vương Điềm Khải ngớ người, đại khái là lâu rồi không có ai vô lễ với ông ta như vậy: "Nghe nói Hạ Hầu quân sắp tới Phù Nam làm quốc tướng, nên tới chúc mừng, tặng quà mừng."
Thái độ Hạ Hầu Táo khác hẳn, niềm nở kéo ông ta vào nhà: "Đến thì đến, cần gì quà? Năm xưa ngài làm đình úy, chúng ta rất thân thiết, ngài còn nhớ không? Ta luôn cố ý để ngài bắt kiếm chính tích, tính ra tước vị của ngài có công của ta."
Hai người vào phòng ngồi đối diện với nhau.
Vương Điềm Khải lấy ra ít giấy tờ đặ trên bàn: "Đây là tình huống cụ thể ở Phù Nam, ghi chép nhân khẩu, lãnh tụ, phong tục và quan hệ với xung quanh của từng bộ tộc, cũng có cả tình hình quan viên đương địa."
Hạ Hầu Táo xem rất nghiêm túc, thoáng cái sắc mặt Hạ Hâu Táo trở nên hung dữ, tóm lấy tay ông ta: "Đây rõ ràng là báo cáo của Tú Y, xưa nay chỉ có bệ hạ được xem, ông dám câu kết với Tú Y."
Vương Điềm Khải chỉ thấy tay đau như muốn gãy lìa, vội nói: "Là thái hậu bảo ta đưa tới."
Hạ Hầu Táo lại lần nữa tươi cười: "Ngài chớ trách, đột nhiên thấy báo cáo của Tú Y, ta còn tưởng ngài mưu phản."
Vương Điềm Khải câm nín , ông ta không chắc có phải tên này cố ý báo thù mình không, lạnh nhạt nói: "Thái hậu muốn Hạ Hầu quân sau khi tới Phù Nam, mau chóng thoát ly khỏi sự can dự của Nam Việt, cùng Ngô, Trường Sa, kiến lập liên hệ, bao vây Nam Việt."
Hạ Hầu Nam ồ một tiếng: "Thái hậu muốn diệt Nam Việt à?"
"Không, không phải thế, mà muốn ngươi đảm bảo tính độc lập của Phù Nam, không bị Nam Việt quấy nhiễu, trong thời gian ngắn có sức chiến đấu nhất định, thế là đủ rồi."
"Được ta biết rồi."
Vương Điềm Khải dặn dò xong vội vàng đi ngay, không muốn ở cùng tên này lâu hơn nữa.
Hạ Hầu Táo về phòng, nhanh chóng đem chuyện Vương Điềm Khải tới nhà mình kể cho hoàng đế, sai gia thần nhanh chóng đưa thư đi, hắn có thể làm việc cho thái hậu, nhưng nhất định phải để hoàng đế biết.
(*) Có thể nói trên lịch sử quan hệ giữa Nam Việt và Đại Hán vào thời Lữ hậu là tệ nhất.