"Cái gì? Sao có thể chứ? Linh sắp làm chư hầu vương rồi à?"
Hàn Tín đang thao luyện thủy quân ở Lang Gia nhìn nội dung trên báo chí mà mắt trợn tròn, gần như không dám tin nữa, tiểu tôn nữ nhà mình sao lại sắp đi làm chư hầu vương rồi? Thời gian trước nó viết thư cho mình, than vãn có bằng hữu gì đó bị bắt mà.
Sao mới vài ngày biến thành chư hầu vương rồi.
Hàn Tín cầm hải đồ trước mắt lên, xem thật kỹ càng, nước Phù Nam, nước Phù Nam, Hàn Tín tìm thấy vị trí chuẩn xác rồi, lập tức bắt đầu phân tích.
"Cương vực không tệ, vị trí tốt, những điều kiện cơ bản mở biển đều có, tiếc là không có chiều sâu chiến lược, dễ bị người ta chặt ngang lưng ... Phải kiến lập vòng phòng vệ.”
Sau khi vẽ vòng tròn lớn vòng tròn nhỏ chi chít bản đồ xong, Hàn Tín cho gọi Chu Thắng Chi tới, ai ngờ hắn vừa mới vào đã cười, Hàn Tín như có mắt sau lưng, không thèm quay đầu đã hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Chu Thắng Chi thất kinh vội cúi đầu xuống: "Không có gì ạ."
"Nói thật."
"Thái úy vẽ mấy cái vòng tròn quá méo rồi, không bằng để mạt tướng vẽ cho, mạt tướng vẽ rất tròn rất đẹp ... Ngài vẽ méo mó chẳng ra gì ..."
Sắc mặt Hàn Tín tức thì trở nên rất khó coi, ông ta nhìn bản đồ lại nhìn bản đồ rồi lại nhìn Chu Thắng Chi: "Vẽ hình tròn à? Nãi công đang vẽ phòng tuyến quanh đảo ... Ngay cả cái này ngươi cũng không nhìn ra, ngươi còn là Lâu thuyền tướng quân, còn đi đánh trận?"
Chu Thắng Chi tức thì rối rít phân bua: "Mạt tướng nhìn nhầm, do hôm qua mạt tướng không nghỉ ngơi tốt, nhìn không rõ .... Không biết thái úy gọi tới có việc gì?"
Hàn Tín hừ một tiếng, không thèm để ý tới hắn nữa, bằng hữu thằng nhãi đó thì làm gì có kẻ nào ra hồn: "Ta thấy thủy quân không thể huấn luyện ở Lang Gia nữa, nơi này không thể rèn luyện thực chiến, lần này ta về triều, yêu cầu hoàng để cho thao luyện thủy quân ở Phù Nam, nơi đó gần An Tức hơn, rất thích hợp ...."
Chu Thắng Chi ngớ người, giờ thì ai hoa mắt, Phù Nam gần An Tức chỗ nào chứ?
Khi Hàn Tín chuẩn bị lên đường thì kỳ thực thái tử cũng xem báo xong đã lên đường, chỉ để lại vài môn khách quan trọng bản thân dẫn theo Lôi Bị và Ngũ Bị vội vàng về Trường An.
Mục đích của hai người không khác nhau là bao.
Hàn Tín và thái tử còn chưa về tới Trường An thì Hạ Hầu Táo đã nóng lòng dẫn cả nhà lên đườn rồi, cả công chúa cũng không gặp được hắn. Hạ Hầu Táo đi rất cấp thiết, để lại Hạ Hầu Táo trơ trọi một mình.
Lưu Trường thời gian qua hết sức thoải mái, chẳng còn để ý tới triều chính nữa, rất nhiều việc giao cho các đại thần lo liệu, tuyên bố với bên ngoài là trẫm đi quan sát dân tình ... Quần thần biết hoàng đế lại đi săn rồi.
Nhưng quần thần không hề biết, thời gian qua hoàng đế luôn ở thượng phương, không đi đâu hết, người biết tin này không nhiều, Lưu Trường chẳng để ý đâu nhưng hành trì của hoàng đế cơ bản là bảo mật.
Lưu Trường ở trong thượng phương liền năm ngày, sở dĩ ở đó lâu như thế là vì một thứ không thể cho người ngoài biết.
Hôm nay Trần Đào suất lĩnh tám đại tượng thượng phương, dưới sự chú ý của hoàng đế, tiến hành thử nghiệm mới nhất.
Chỉ thấy một cái máy kỳ quái đặt ở giữa sân, cái máy này hoàn toàn làm bằng sắt, bên trên là đủ các loại cơ quan phức tạp làm người ta hoa mắt. Các tượng nhất rất kích động, Trần Đào đích thân đi lên, đổ nước vào trong chum, tiến hành loạt thao tác, đốt lửa, xoay bánh răng.
Lưu Trường đứng không xa nhìn họ, nếu Trần Đào làm được động cơ hơi nước, làm ra tàu hỏa, mình còn lo An Tức gì nữa, trải đườn tới La Mã luôn rồi ....
Cùng với việc liên tục tăng nhiệt, cái máy kia phát ra tiếng ầm ầm, khói đen bốc lên, hai cánh tay đòn hai bên chuyển độc, tốc độ ngày một nhanh, Trần Đào không ngừng la hét.
Trái tim của các tượng nhân vọt lên cổ, hai mắt đỏ ngầu, Lưu Trường cũng rất kích động, nhưng nhìn thấy máy hơi nước run bần bật không ngừng, y nhanh chóng ý thức được nguy hiểm.
"Cẩn thận!"
Lưu Trường đưa tay ra, kéo Trần Đào sang bên, cùng lúc ấy máy hơi nước phát ra một tiếng nổ cực lớn, có linh kiện bay đi, suýt trúng công tượng xung quanh.
Lát sau Lưu Trường mới buông Trần Đào ra, nhìn xung quanh, cái máy tốn bao tâm huyết giờ tan nát, các bộ phận vương vãi khắp nơi chẳng còn ra hình dáng gì.
Những công tượng vừa rồi hưng phấn, giờ ai nấy thấy vọng, mặt mày mỏi mệt, cọn họ ngày đêm không ngủ là muốn làm ra cỗ máy này.
Khi bọn họ cho rằng minh thành công thì lại lần nữa thất bại, máy nổ rồi.
Trần Đào quỳ sụp xuống dập đầu liên hồi: "Bệ hạ, bọn thần vô dụng, lại lần nữa phụ sự kỳ vọng của bệ hạ, thần thất bại lãng phí tiền tài, xin bệ hạ trị tội."
Xung quanh có không ít công tượng bật khóc, không phải vì sợ tội, mà vì tiếc công sức của mình, hổ thẹn với hoàng đế. Lưu Trường cũng thất vọng lắm, vẫn cười ha hả đỡ Trần Đào lên: "Sao trách tội khanh được, người khác không hiểu, sao trẫm có thể không hiểu khó khăn trong đó chứ?"
"Đừng vội, khanh đã làm máy chuyển động rồi, chứng tỏ lối suy nghĩ này là đúng, nước sôi sinh ra động lực làm cỗ máy lớn chuyển động."
"Trẫm không vội, trẫm đợi được, làm được tới mức này, ngày thành công đã không xa nữa, khanh có thể tiếp tục thử. Trẫm đợi ngày cỗ máy được làm ra."
"Vâng!" Trần Đào đáp một tiếng, nhưng khóc càng to hơn:
Khi Lưu Trường từ thượng phương đi ra thì cả người mỏi mệt, Lữ Lộc vội vàng chở y về hoàng cung.
Hoàng đế đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, suốt ngày cùng tượng nhân thí nghiệm, Lữ Lộc cũng rất thương hoàng đế, đánh xe vững vàng nhanh chóng tới hoàng cung.
Xe vừa tới cửa hoàng cung thì thấy một cỗ xe khác từ trong cung vội vàn chạy ra, sượt qua bên xe Lữ Lộc.
Người đánh xe là Vệ Văn Quân, hắn gượng gạo hành lễ với Lữ Lộc rồi quất rồi đi xa. Lữ Lộc há hốc mồm, không phải xe của mình à, thời buổi này bọn trộm xe ngông nghênh thế sao? Ăn trộm còn thi lễ với chủ.
Đương nhiên Lữ Lộc không phái người đi ngăn cản, trong lòng hắn biết rất rõ người ngồi trong xe là ai .... Nhìn sang hoàng đế đang ngủ gả ngủ gật, quyết định không đánh thức, sau này để bọn chúng giải thích là được.