Trong chiếc xe ngựa vừa đi sượt qua bên cạnh xa của Lữ Lộc, lúc này Lưu Linh đang vén rèm xe nhìn ra sau lưng, cười: "Ngươi to gan thật đấy, trong cái xe đó chắc chắn là a phụ ta, ngươi tin không?"
Vệ Văn Quân nào không đoán ra chứ thở dài: "Thần tin, điện hạ, thái tử sắp về rồi, trong phủ còn có nhiêu việc chưa làm lắm, sao điện hạ lại bắt thần đánh xe?"
"Sao? Ngươi không muốn à?"
"Không phải thế ..."
Lưu Linh lườm hắn: "Quả nhân tìm ngươi làm việc là tán thưởng ngươi, giờ ngươi làm việc cho ta, tương lai ta đi Phù Nam, giúp ta cái trị Phù Nam, thế không phải tốt à?"
Vệ Văn Quân không nhịn được nữa: "Điện hạ chớ học theo Hạ vương, điện hạ muốn gì, bệ hạ nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, không cần điện hạ phải chịu khổ. Còn về phần thần, thần không cầu điện hạ phong quốc tướng, phong thần làm vương hậu cũng được."
"Khi đó đại vương ra ngoài đánh trận, trị quốc, thần yên tâm ở hậu cung chăm con, ngày ngày ngắm hoa thưởng nguyệt, không phải thích sao?"
Lưu Linh cười nắc nẻ: "Quả nhân đang có ý đó, giao hẹn trước nhé, ta lo chuyện ngoài, ngươi lo chuyện trong nhà, sau này ngươi là phu nhân của ta, ta là lương nhân của ngươi."
Hai người nói đùa như vậy từ hồi bé rồi, Vệ Văn Quân cũng tạm thời bỏ đi sự cẩn thận thường ngày, nói: "Cưới thần không phải dễ, nếu điện hạ muốn cưới thần thì phải chuẩn bị trăm bộ hoa phục, tuấn mã năm mươi thớt, xe sang mười chiếc, ngoài ra còn có châu báu cẩm tú."
Lưu Linh lắc đầu: "Tiền cưới ngươi đủ cho ta cưới mười người rồi, giảm xuống chút ...."
Rất nhanh xe ngựa đến nơi.
Mục tiêu của công chúa là thái học, khi Vệ Văn Quân đỡ công chúa xuống xe tức thì khiến đám thái học sinh chú ý, rất nhanh bọn họ từ các nơi kéo tới để chứng kiến phong thái công chúa.
Công chúa chẳng điệu đà như nữ tử tầm thường, chỉ thấy nàng ngẩng cao đầu, nghiêm mặt, tay trái đặt trên chuôi kiếm, mặc một bộ trang phục đi săn, ánh mắt sắc bén. Khi nàng quét mắt nhìn quanh, không ai dám đối diện.
Tới cả tế tửu thái học cũng không nhịn được mà cảm khái: "Đúng là một nữ vương anh vũ."
Công chúa chiêu nạp hiền tài ở thái học tương đối thuận lợi, mặc dù người phản đối nàng làm vương vẫn không ít, thậm chí còn có người đợi dùng học vấn đề làm khó nàng, nhưng Lưu Linh không lên mặt chư hầu vương, càng không tỏ ra kiêu kỳ của công chúa, mà lễ hiền đãi sĩ, cực kỳ khéo léo, không tranh luận học vấn, khiêm tốn nhận mình thiếu xót, lại thêm dung mạo của nàng, ai nỡ lòng làm khó.
Ngoài ra còn có vấn đề thực tế, nước Phù Nam dù xa xôi hẻo lánh, nhưng dù sao là nước chư hầu mới thiết lập, biên chế cực thiếu.
Lưu Linh là chư hầu vương không thể trực tiếp hứa với họ quan tước, nàng không có quyền, nhưng chư hâu vương có quyền tuyên truyền, hiệu triệu mọi người tới nước mình, giảng giải lợi ích khi tới đó, điều này không phạm pháp.
Lưu Linh liên tục mấy ngày nghỉ cách quảng cáo cho quốc gia của mình, Phù Nam cần lượng lớn quan lại, hơn nữa cơ hội thăng tiến nhiều, kiếm quân công càng nhiều.
Lưu Tứ hiếm có không đi quấy rối, nhìn muội muội có lòng yêu hiền tài như mình thì vui lắm, muội muội cũng rất thông minh, còn có đột phá mới ở nội dung minh dạy.
Nghe nàng kể khổ, nói về nước Phù Nam còn tệ hơn cả nước Hạ làm đám thái học sinh nhiệt huyết xúc động hận không thể ngay lập tức tới Phù Nam cứu bách tính khỏi nước lửa, không hổ là muội muội của mình, kế thừa thật nhanh.
Lưu Lương thì dẫn những văn nhân đi tạo thế cho nước Phù Nam và nữ vương, dẫn dắt mọi người ủng hộ muội muội. Hai vị huynh trưởng đều là rất tốt, dưới sự giúp đỡ của họ, Lưu Linh thu hút được không ít người tới Phù Nam.
Cùng lúc ấy, xe ngựa của Lưu An và Hàn Tín cũng nhanh chóng áp sát Trường An.
Dọc đường Lưu An cứ đi đi dừng dừng, hắn còn phải xem thay đổi các nơi, thi thoảng xuống xe hỏi han quan viên và bách tính đương địa, đoán chừng trong thơi gian ngắn khó về Trường An.
Hàn Tín thì khác, ông ta chẳng quan tâm tới cái gì hết, ra sức thúc giục xa phu tăng tốc.
Vừa mới tới Đồng Quan, Hàn Tín liền nhìn thấy dân phu ven đường, số lượng những bách tính này rất nhiều, đi theo các hướng khác nhau, bọn họ cầm đủ loại công cụ, trông có vẻ mệt mỏi, đang nghe quan lại điều phối.
Nếu là trước kia Hàn Tín nhất định chẳng có hứng thú ngó ngàng tới, nhưng bây giờ ôn ta có them chút tò mò, liền gọi một quan viên trong dó tới.
Quan viên này hiển nhiên không biết người trước mặt mình là ai, nhưng chỉ nhìn quy mô xuất hành của đối phương, nhìn giáp sĩ đi mở đường là biết không phải người mình có thể trêu chọc được.
"Ta hỏi ngươi những người đó làm gì thế?"
"Lao dịch ạ, trong Trường An có lao dịch lớn."
Hàn Tín ngớ người: "Lao dịch ở Trường An à?"
Quan lại kia giải thích: "Vì đường xá ùn tắc, Trường An đang tiến hành mở rộng, rất nhiều kiến trúc cũ trong thành bị phá rỡ và xây dựng lại. Cần mở rộng đường xá, quy hoạch lại ..."
Nghe nói thế là Hàn Tín hiểu rồi, trong những năm qua, đường xá Trường An đúng là ngày càng tắc nghẽn nhiều hơn. Năm xưa Dương Thành Duyên thiết kế tòa thành này hẳn cũng không ngờ được nhân khẩu Trường An lại tăng lên nhanh chóng như thế, toàn bộ Quan Trung đã không chịu nổi áp lực nhân khẩu nữa.
Hàn Tín đoán ra được nguồn cơn sự việc, ông không hỏi thêm, tiếp tục lên đường.
Khi Hàn Tín tiến vào khu nội thành thì gặp được một quan viên ra đón, người này rất trẻ, quan chức lại không thấp, đang suất lĩnh người đợi sẵn.
Hàn Tín thấy hắn, sắc mặt khó coi.
Người ra đón là Trần Mãi, Hàn Tín nhìn là nhận ra ngay, vì hắn giống a phụ hắn tới bảy tám phần, khí chất càng giống y như đúc.
Hàn Tín không có ác ý gì với Trần Mãi, vừa rồi ông ta tức giận là vì thằng nhãi khốn kiếp Lưu Trường kia cố ý để Trần Mãi ra đón mình mua vui. Ân oán giữa ông ta và Trần Bình kết thúc lâu rồi, bây giờ nhìn thấy Trần Mãi giống hệt cố nhân, thậm chí có chút vui mừng.
Người được Hàn Tín thừa nhận không nhiều, những người được Hàn Tín thừa nhận thi đời sau không ra sao, ví dụ như đứa nhi tử chỉ biết a dua nịnh bợ của Trương Lương, đứa nhi tử bộ dạng ngốc nghếch của Tiêu Hà, hay đứa nhi tử nhìn như thằng ngốc của Tào Tham, còn cả đứa nhi tử hoàn toàn ngu ngốc của Hạ Hầu Anh.
Cũng chỉ có nhi tử của Trường Bình là làm việc không tệ, có chút bóng dáng của a phụ, thế là khá lắm rồi.