Trường lão gia hôm nay có việc bận không đi đón thái úy được, cho nên rất tâm lý phải đi người thái úy muốn gặp nhất, Trường An phát sinh một chuyện cần y đích thân giải quyết.
Sứ thần tới từ Hà Tây, Tây Đình, Bắc Đình ngồi trước mặt Lưu Trường, chẳng ai vui vẻ gì, nhìn nhau có ý thù địch, chẳng ai nói.
Khi Lưu Trường đang bận rộn chuyện phương nam thì, Tây Bắc Tam Ngốc hiến lên một món quà xa hoa.
Sự việc là Lưu Khải mang nguyên tắc có tiền cùng kiếm, hiệu triệu hai vị huynh đệ tới, Bắc Đình có khu trồng bông lớn, nơi này cần nhân lực Thân Độc, mà Hà Tây ngành sản xuất không tệ, cần thị trường.
Nước Ha Tây có vị trí thuận lợi thông qua thương nghiệp để giúp hai vị bằng hữu kiếm chênh lệch, với Lưu Khải đây là chuyện mọi người cùng kiếm tiền, cùng lớn mạnh, quá tốt.
Nhưng mà ăn chênh lệch giá lớn quá, Lưu Ngang và Lưu Tiền phát hiện, mình càng chăm chỉ làm việc, tên Lưu Khải ở bên càng giàu, hình như sai sai? Sao tên đó hưởng hết lợi vậy?
Thế là tam ngốc lần nữa bắt đầu đàm phán, để công ằng bọn họ gặp mặt ở giao giới ba nước, chẳng hiểu đàm phán ra sao quay ra đánh nhau. Lưu Ngang đánh Lưu Khải một trận, nếu không phải có Lưu Tường ngăn thì hai bên đã chơi thật rồi.
Ba huynh đệ đều không phải người biết nhẫn nhịn liền phái sứ giả tới triều đình, yêu cầu hoàng đế phân xử cho mình, trừng phạt đám huynh đệ vô lý.
Sắc mặt Lưu Trường khó coi, cứ tưởng chuyện Tây Bắc giao cho Tam Ngốc, chúng ta huynh đệ tử nhỏ có thể giúp đỡ nhau.
Minh sai rồi.
Lữ Lộc cho ba vị sứ thần về đợi tin, rồi nói: "Bệ hạ đừng giận, dù phu thê cũng còn tránh không được chuyện tranh cãi, huống hồ chư hầu vương."
"Ba nước liên kết, thông qua giao dịch với Thân Độc để trở nên giàu có là quyết sách chính xác. Thần thấy vấn đề nằm ở chỗ, không ai đứng đầu ... Lưu Khải thông minh nhất, Lưu Ngang vũ dũng nhất, Lưu Tường tuổi cao nhất, đều muốn mình chủ đạo, hai vị huynh đệ dựa vào mình, nên khó tránh khỏi va chạm."
Lưu Trường hừ lạnh: "Chuyện này còn cần ngươi nói à? Ba đứa đó đều tâm cao khí ngạo, cứ tiếp tục thế này, trẫm phái Triều Thác thời thống lĩnh sự vụ ba nước ..."
Hai người đang bàn bạc thì thái úy đi thẳng vào, Lưu Trường vội đứng dậy nặn ra nụ cười nịnh nọt.
"Sư phụ, sao không về nhà nghỉ ngơi đã."
Hàn Tín không đáp mà ngồi xuống, chỉnh lại trang phục cho thoải mái mới hỏi: "Ba nước tây bắc giao chiến à?"
"Không phải ạ, chẳng qua là chư hầu vương đánh nhau, không sao, chuyện nhỏ, không cần kinh động tới sư phụ."
Hàn Tín chẳng quan tâm, đổi đề tài nhanh như chớp: "Ngươi muốn Linh làm chư hầu vương?"
Lưu Trường liền đem rất nhiều nguyên nhân dài dằng dặc ra liệt kê, Hàn Tán chỉ à một tiếng, chẳng bất ngờ gì.
Cuối cùng Hàn Tín nói: "Thiết lập xưởng đón thuyền ở Lang Gia là đúng, nhưng thủy quân thao luyện nên đặt ở Phù Nam, gần An Tức và Thân Độc hơn, mà thủy tặc lại tập trung ở Phù Nam, như thế mới nhanh chóng có năng lực thực chiến."
Té ra sư phụ cất công tới tận đây vì chuyện này, lại còn vờ vịt hỏi chuyện nọ chuyện kia, chỉ để trỉa đường cho câu cuối này thôi.
Thời gian qua hết Triệu Đà lại tới Lưu Tứ, Lưu Lương chạy khắp nơi, cả sư phụ cũng chạy vội về vì nha đầu đó, đến cả Lưu Trường ghen tỵ.
Ai cũng muốn đi Phù Nam, chuyện ở Trường An này ai làm cho trẫm?
Hàn tín có được chiếu lệnh từ chỗ Lưu Trường là đi ngay, chẳng thèm để ý tới lời mời ở lại ăn tiệc tẩy trần, về phủ nghỉ ngơi chốc lát rồi đi tìm tôn nữ.
Khi Hàn Tín tìm thấy Lưu Linh ở phủ Nam Việt vương thì ông ta không vui lắm, Lưu Linh lại rất vui chạy tới nắm tay Sơn Dương đại phụ đòi quà.
Hàn Tín đội cho Lưu Linh cái mũ Sở, Triệu Đà giễu cợt, đó rõ ràng là mũ nam lại đi tặng tôn nữ.
Lưu Linh lại thích lắm ôm cái mũ vui ra mặt.
Triệu Đà dương dương đắc ý nói với Hàn Tín: "Linh thành Phù Nam vương rồi, biết nước Phù Nam không? Ở bên cạnh Nam Việt ấy. Ông khỏi phải lo nữa, ta đích thân đưa nó về nước, ông ở lại Trường An chuyên tâm viết binh pháp đi."
Hàn Tín thấy bộ dạng đắc ý đó thì chướng mắt: "Đúng, nước Nam Việt và Phù Nam rất gần, đáng tiếc ta ở ngoài thao luyện thủy quân, dựa theo lệnh bệ hạ, nơi thao luyện là vương thành Phù Nam ... Khi đó ta tọa trấn vương thành, ông yên tâm ở Nam Việt nuôi khỉ đi."
Lưu Linh tròn mắt: "Đại phụ muốn tới Phù Nam à?"
"Ta sẽ tới dẹp bỏ mọi trở ngại cho cháu, Trường vậy mà lại để tên Hạ Hầu Táo đó làm quốc tướng, khác nào muốn diệt quốc của cháu, ta phải đích thân đi mới được. Đại ca cháu cũng ắp về rồi, ta bàn với hắn vài việc rồi sẽ đi phương nam lập căn cứ, thao luyện thủy quân, giết sạch cả thủy tặc lẫn đạo tặc ...."
Xe ngựa của Lưu An chậm rãi tiếp cận Đồng Quan, hắn tất nhiên chú ý tới dân phu qua lại tấp nập, nguyên nhân cụ thể hắn biết lâu rồi, cũng dự liệu trước thành thế này, nhưng không phải dựa vào mở rộng thành thị là có thể giảm ách tắc, phải nghĩ cách khác.
Lưu An không để nhiều người biết tin tức của mình, dọc đường đi phong tỏa tin tức, cho nen tới đây không ai tới đón, chỉ có một mình Lưu Lương thôi.
Tuy thế Lưu An vẫn vui lắm, kéo tay đệ đệ ngồi cùng xe, đi vào trong thành. Lưu An đi cũng khá lâu rồi, thành Trường An phát sinh rất nhiều thay đổi, Lưu Tứ không che giấu, kể tỉ mỉ với huynh trưởng, bao gồm cả Hoàng Lão và Nho gia tranh đấu, vụ án ngỗ nghịch, ngay cả mấy đứa nhóc chuẩn bị đi cướp ngục rồi bị bắt cũng kể ra.
Sắc mặt Lưu An thay đổi không ngừng, khi nghe thấy thằng nhãi nhà mình liên hệ với đồng học đi cướp ngục, sắc mặt phức tạp tới cực điểm. Sao cảm giác mình chẳng ăn nhập gì với người nhà thế?
Cảm giác bọn họ đều từ một khuôn đúc ra, chỉ có mình là người ngoài, à phải rồi, còn có đứa đệ đệ ngoan này.
Lưu An nhìn tam đệ nhà mình, thấy nhất định không thể để tam đệ bị ảnh hưởng, hắn nhất định bảo vệ đệ đệ thiện lương chân thành này.
Lưu Lương lại kể chuyện Lưu Tứ, nhắc tới thằng nhãi đó Lưu An lắc đầu, đúng như hắn nghĩ, Lưu Tứ lại bị bắt vào ngục rồi, chẳng có gì lạ.
Cuối cùng Lưu Lương mới kể chuyện của mình: "Đại ca, huynh còn có điều chưa biết, khi đó đệ sai văn nhân trong tay đệ đi chửi đám Lỗ nho, không ngờ đám nho sinh đó coi thường bọn đệ không thèm đáp lại. Bọn đệ đành đóng giả chúng, tự cãi nhau ..."
Lưu An chỉ thấy trước mắt tối sầm, hỏng rồi, lại một đứa nữa chệch hướng rồi.