"Đại mẫu."
Chuyện đầu tiên khi Lưu An trở về Trường An đương nhiên là tới Vĩnh Thọ Điện bái kiến Lữ hậu. Hắn gần như do Lữ hậu nuôi lớn, tuy nói khi Lưu An trưởng thành, bà rất ít khi thể hiện cưng chiều với hắn, nhưng quan hệ hai người cực tốt.
Lữ hậu không còn chiều chuộng Lưu An như khi còn nhỏ, không phải vì không thích đứa trưởng tôn này nữa, mà là thái tử đế quốc không cần chiều chuộng.
Nhìn thái tử quỳ trước mặt, Lữ hậu kỳ thực có rất nhiều điều muốn nói, thời gian qua bận rộn bên biển khiến Lưu An trông tiểu tụy không ít, da thô ráp hơn, cũng vững vàng trưởng thành hơn.
"Đại mẫu, tình hình phương nam hoàn toàn khác trước kia rồi, trước ai cũng nói đó là vùng man di, không thể so với phương bắc được thánh nhân giáo hóa. Nhưng lần này cháu tới đó, dù là nước Ngô hay Nam Việt, cũng chưa từng thấy cảnh chướng khí khắp nơi."
"Đường xá không thấy mãnh thú, người đi được đều mặc y phục, thường gặp văn nhân ăn mặc chỉnh chu, họ kết bạn mà đi, trước sau không có kỵ sĩ bảo vệ. Phương nam ngày càng giàu có, thuyền bè cực nhiều. Bách tính không hề có vẻ đói kém trên mặt."
Lão thái thái già rồi không còn cơ hội ra ngoài, nhưng từ trong lời kể chi tiết của trưởng tôn, bà nhìn thấy một n ước nam hoàn toàn khác biệt, vẻ nghiêm túc trên mặt biến mất, thay vào đó là nụ cười nhẹ.
Lưu An vui vẻ nói: "Đó đều là công của a mẫu, không có a mẫu, làm sao có nước nam ngày nay."
"Nói năng hồ đồ."
Một tiếng quát lớn từ ngoài vang lên, Lưu Trường sầm mặt đi vào, Lưu An cười gượng đứng lên hành lễ.
Lữ hậu cười lạnh: "Tai ngươi lúc này thính thật đấy."
Lưu Trường hắng giọng một tiếng, ngồi xuống bên Lữ hậu, răn dạy: "Thân là thái tử phải nói thật, không thể vì hiếu thuận mà nói dối. A mẫu tất nhiên là có công lao, nhưng không thể nói là toàn bộ đều là công lao của a mẫu ...."
Lưu An vội nói: "Con lỡ lời, nói không nghĩ, mong a phụ thứ lỗi."
Lưu Trường cười hài lòng.
Lữ hậu lắc đầu, bà không phân biệt nổi a là nhi tử, ai là a phụ nữa.
Có Lưu Trường ở đây làm Lưu An không biết nói gì nữa, không khí vì thế mà trầm hắn xuống. Lưu Trường ra hiệu: "Không sao, ngươi cứ nói đi, trẫm chỉ nghe mà thôi."
Lưu An trầm mặc một lúc mới hỏi: "Nghe nói a phụ muốn phong Linh làm Phù Nam vương?"
"Đúng là thế, đại thần trong triều đều ủng hộ, số ít không ủng hộ đã ý thức được sai lầm dâng thư muốn tới nước Hạ kiểm điểm rồi." Lưu Trường trợn mắt nhìn Lưu An đe dọa:
Lưu An khẽ vuốt chòm râu ngắn: "Con biết thâm ý của a phụ, cùng với sự phát triển của kỹ thuật, Đại Hán ngày càng cần sức lao động, nữ chư hầu vương đầu tiên mang tới sức ảnh hưởng cực lớn. Có tiền lệ này, về sau có thể thực hiện rất nhiều chính sách, như mở xưởng, chiêu mộ nữ công nhân .... Con ủng hộ a phụ."
Lưu Trườn mím môi: "Đúng, đúng, trẫm nghĩ thế đấy."
Lữ hậu chỉ yên tĩnh nhìn hai cha con họ nói chuyện, mỗi khi Lưu An nói tới chuyện gì, cái nhìn vừa vặn giống hết Lưu Trường.
Khi hai cha con từ Trường Lạc cung đi ra, Lưu Trường nhìn nhi tử đầy sủng ái, trước kia y không thích lựa chọn của đứa nhi tử ngốc này lắm, thấy hắn đi học thứ vô dụng, cái gì mà văn hóa, chẳng bằng theo mình đi săn, cảm thấy hắn đi nhầm đường.
Bây giờ Lưu Trường nhận ra, hình như không phải nó học thứ vô dụng, bất kể y làm gì, Lưu An đều có lý do giải thích hợp ý, đến bản thân Lưu Trường cũng thấy mình làm có lý.
Điều này khiến Lưu Trường cảm giác như có được Phù Khâu Bá vậy.
Có đứa nhi tử như vậy, Lưu Trường rất tự hào.
Hai cha con đi tới Tiêu Phòng Điện thì Tào Xu, Phàn Khanh, Ung Nga đã đợi sẵn rồi. Nhìn thấy Lưu An cùng Lưu Trường đi vào, Tào Xu còn đỡ, hai người khác đã chạy tới hỏi han.
Lưu An hành lễ bái kiến ba người, Tào Xu vẫn bình tĩnh như trước giờ, đối diện với nhi tử lâu không gặp chỉ hơi gật đầu, chỉ là vành mắt đỏ hoe.
Lưu Trường lúc này không nói gì hết, chỉ ngồi nhìn mẹ con hàn huyên.
Lưu An bái kiến người thân trong cung xong, về tới nhà thì trời đã tối, Đề Oanh chưa ngủ, đợi thái tử tới, hai đứa tiểu tử ngốc cũng còn thức, mặc y phục xa hoa đứng ở cửa.
"A phụ!"
Lưu Thiên chạy nhanh tới lao vào lòng Lưu An, Lưu An cười ha hả ôm lấy nó, đang định nói gì đó nhưng nhìn y phục nó mặc, không nhịn được trách: "Sao ăn mặc thế này, tí tuổi đầu đã thích đẹp."
"Do đại phụ tặng ạ." Lưu Thiên giải thích:
Đề Oanh đi tới ngăn Lưu An lại: "Hiếm khi gặp được, chàng đừng trách hai thằng nhãi nữa. Thiên xuống mau, đừng để a phụ con mệt."
Lưu An xoa đầu Tiểu Trư, Tiểu Trư cười ngốc nghếch, trông rất ngoan ngoãn.
Đi vào phòng, Lưu an ngồi ở thượng vị, Đề Oanh sai người mang đồ ăn tới, dù Lưu An đã ăn rồi, về tới nhà, cơm trong nhà phải ăn.
"Khi ta đi, hai thằng nhãi này có gây chuyện gì không?"
Đề Oanh cười: "Không gây ra chuyện gì lớn."
"Vậy là có rồi."
Lưu Thiên vội nói: "A phụ, bọn con không hề gây chuyện, bọn con ở huyện học đọc sách, bài vở rất tốt, tế tửu đều thích bọn con, thân thiết với đồng song ..."
Nếu không phải Lưu Lương kể cho Lưu An biết trước thì Lưu An đã tin rồi, có điều giờ hắn cũng chỉ coi như không biết, bảo với Đề Oanh: "Nàng theo dõi chúng cho kỹ, nếu chúng dám gây chuyện phải kịp thời nói cho ta, ta tính cả nợ cũ lẫn nợ mới một thể."
Hai đứa bé được quà như mong muốn, cười rất vui vẻ, Lưu Thiên kéo tay Tiểu Trư, nghiêm túc nói: "A phụ tiếp tục vất vả, hai bọn con về đây."
"Hả?" Lưu An không hiểu:
"Trọng phụ trước khi bị đại phụ đánh có dặn, khi a phụ về thì đừng sán tới gần, nói a phụ về có việc lớn phải làm."
Lưu An mặt tối sầm nghiến răng: "A phụ đánh Tứ quá nhẹ rồi, hai đứa cút cho ta."
Hai đứa bé vội vàng bỏ chạy, Lưu An hỏi: "Tứ lại bị đánh à?"
Đề Oanh thở dài: "Lễ bộ có quan viên tấu lên a phụ, nói Lỗ nho câu kết với nhị đệ, đòi áp giáp nhị đệ về Trường An chất vấn ... Tứ biết chuyện liền dẫn người xông vào lễ bộ, gặp ai đánh người đó ... Kết quả gặp đúng lúc a phụ ở lễ bộ bàn việc với Lục công, thế là ... Bây giờ vẫn nằm bẹp giường."
"Tứ không xấu, chỉ là tính cách đó, sau này về nước chẳng biết sẽ thế nào."
Lưu An cười: "Không sao, có lẽ với tính cách của đệ ấy, càng hợp với nước Hạ."
Đề Oanh đang định nói chuyện Lưu Linh, không ngờ Lưu An nắm tay nàng, cười toét miệng: "Chuyện khác không nói nữa, chúng ta lo việc chính đi."
Đề Oanh xấu hổ cúi đầu xuống.