Hôm sau Lưu Linh từ rất sớm đã tới phủ thái tử, lúc này Lưu An đang cùng môn khách thảo luận công việc ở nhà, Vệ Văn Quân đứng cúi đầu một bên, các môn khách đều đánh giá hắn rất cao.
Khi Lưu An không có nhà, Vệ Văn Quân gần như xử lý hết mọi việc trong ngoài phủ thái tử, từ trừng phạt đám Lỗ nho tới chuyện lặt vặt lớn nhỏ trong phủ, hắn đều xử lý hết sức thỏa đáng.
Cho dù mọi người hết lời khen ngợi, Lưu An vẫn nghiêm mặt: "Đừng tưởng làm được những chuyện đó là giỏi rồi, dù ngươi có bản lĩnh, sở dĩ có thể làm được những chuyện này là vì ngươi lớn lên trước mặt họ, họ đều yêu quý ngươi, không muốn làm khó ngươi."
"Đại thần bên ngoài đều coi ngươi là người của ta, không dám đắc tội với ngươi, cho nên mọi việc mới thuận lợi. Thời gian nữa ngươi xuống địa phương, thực sự làm việc mà làm tốt được mới tính là có năng lực."
Vệ Văn Quân vâng dạ.
"Huynh trưởng!"
Lưu Linh từ ngoài cửa đã hét lên chạy vào, huynh muội gặp nhau, Lưu An rất vui, nhìn muội muội mà cảm khái: "Sao lại lớn nhanh thế này, ta nhớ trước đây không lâu, muội là đứa bé thích khóc."
"Đại ca, giờ muội là Phù Nam vương rồi." Lưu Linh đắc ý nói:
Lưu An lắc đầu: "Làm chư hầu vương không dễ dàng vậy đâu, muội mà làm không tốt, ta rút phong quốc của muội."
Môn khách cùng với Vệ Văn Quân biết ý lần lượt rời đi, chỉ còn hai huynh muội.
Lưu An nghiêm túc nói: "Linh, ta nghe được một chuyện không hay, có người nói muội rất gần gũi với cả tên tiểu tử Trịnh gia, lại còn Vệ Văn Quân nữa, thế là sao?"
Lưu Linh hoang mang: "Ai nói thế? Muội và Trịnh Kỳ mới gặp nhau hai ba lần thôi, hắn thì rất nhiệt tình với muội."
"Vệ Văn Quân thì sao?"
"Muội và hắn chỉ là bằng hữu."
Lưu An nheo mắt nghi ngờ: "Linh, ta biết vài lời muội không tiện nói với người lớn, có điều ta là đại ca của muội, muội có tâm sự gì cứ nói với ta. Bất kể là chuyện gì, ta cũng sẽ không giận, cũng sẽ đứng về phía muội."
Lưu Linh cho dù thường ngày rất thoải mái, nhưng bị đại ca nói thế cũng đỏ mặt: "Muội cũng không rõ, hắn nói muốn làm vương hậu của muội, muội cũng muốn thế ..."
Lưu An hít sâu một hơi, cười hiền hòa: "Nói sớm có phải tốt không, muội xem, ta có giận đâu, sau này có chuyện gì cứ nói với ta. Có điều bây giờ muội được phong quốc, phải chuyên tâm học tập, làm một chư hầu vương hợp cách .... Nữ tử đại trượng ... Khụ, nữ tử phải lấy đại sự làm trọng."
"Muội biết rồi." Lưu Linh thấy đại ca không trách thì mặt mày hớn hở:
Tiếp đó Lưu An lại nói rất nhiều tình hình ở Phù Nam: "Phù Nam thực ra có giá trị thương nghiệp rất cao, không hề kém nước Ngô, vị trí địa lý của nó quá quan trọng, chỉ cần chuyện ra biển hưng thỉnh, đó là nơi thuyền bè ắt phải đi qua ..."
"Muội xem, đây là Hải mậu luận ta mới viết, muội cầm lấy mà xem, ngoài ra ta cũng chọn ít môn khách để họ đi theo giúp muội ..."
Lưu Linh tay cầm văn chương, nghe đại ca nói không ngừng, mắt cay cay: "Đại ca, muội biết rồi, muội sẽ không làm huynh thất vọng."
Lưu An cười, thương xót nói: "Ta biết, muội từ nhỏ không thích ở nhà, muội thích binh pháp, kiếm pháp, thích hành hiệp trượng nghĩa. Phong vương với muội không phải là chuyện tốt, mà rất phiền tóa, nhưng ta vẫn ủng hội muội, trừ Tứ ra, đệ muội của ta không ai vô dụng."
Lưu Linh bị những lời này làm bật cười, dụi mắt nói: "Tứ ca mà nghe được những lời này thế nào cũng từ giường nhảy dựng lên ..."
Hai huynh muội trò chuyện rất lâu Lưu Linh mới cáo từ đi học, nàng vừa đi một cái thái tử hiền hòa biến mất, sầm mặt quát.
"Người đâu, gọi Lôi Bị tới đây, ta muốn xem xem ta không có nhà, võ nghệ môn khách có đi xuống không, để Lôi Bị và Vệ Văn Quân tỷ thí."
Từ khi thái tử về cuộc sống của Vệ Văn Quân hết sức có tư vị.
Thái tử mấy lần tổ chức tỷ võ, Vệ Văn Quân vận may rất tốt, đều gặp phải đối thủ cỡ Lôi Bị, bị ngược tới không có sức đánh trả, sau mấy lần như thế thì nằm bẹp giường.
Trong phủ thái tử vô cùng náo nhiệt, Lưu An cũng tiếp kiến đại thần trong triều và đại gia của thái học.
Lưu An chuyến nay tới vùng ven biển có thu hoạch lớn, hắn cố gắng lý giải suy nghĩ của a phụ, chỉnh lý ra lý luận mở biển, lý luận này đã rất hoàn thiện, nhảy qua giai đoạn sơ khai. Lưu An lấy mở biển làm thủ đoạn, giảng giải mâu thuẫn trị quốc với biện pháp ứng phó, trong đó lượng lớn nội dung liên quan tới mậu dịch thương nghiệp. Nói một cách đơn giản, thái tử cho rằng, tương lai của đế quốc là ở trên biển, lợi dụng mở biển sẽ hóa giải nhiêu mâu thuẫn trong nước, mà trị quốc về bản chất chính là không ngừng giải quyết mâu thuẫn.
Trong thời gian đó, Lưu An hội kiến Giả Nghị rất nhiều lần.
"Thương nghiệp bắt đầu từ triều Thương với phương thức lấy vật đổi vật ... Ta cho rằng, bản chất của thương nghiệp là trao đổi, hơn nữa là trao đổi ngang giá với nhận thức về giá trị."
"Nay ở Đại Hán, thương phẩm ngày một nhiều, hoạt động lưu thông thương phẩm cũng ngày một tấp nập."
"Ở trong nước, loại hoạt động thương nghiệp này có lợi cho sự phát triển địa phương, công thương nghiệp trong tương lai nhất định thành lực lượng chủ đạo ở thành trì ... Còn ở bên ngoài, thương nghiệp mậu dịch sẽ đem lại lợi ích cho Đại Hán còn nhiều hơn chiến tranh."
Giả Nghị cũng là học vấn đại gia, có lý giải thương nghiệp của mình: "Thái tử nói rất đúng, nhưng có một số môn khách của thái tử cho rằng, triều đường can thiệp vào thương nghiệp là phá hoại thương nghiệp, nên giảm bớt can thiệp, để thương cổ tự gánh vác .... Trước kia khi triều đình chưa thiết lập Thương bộ, mọi người mang thái độ kỳ thị va đả kích thương cổ, cho tới nay địa vị thương cổ không cao."
"Ha ha ha, Giả công chớ lo, ta chưa từng định can thiệp vào Thương bộ, ngoài ra môn khách của ta có quan điểm gì đều là cá nhân, không đại biểu cho suy nghĩ của ta."
Giả Nghị hết sức chăm chú nghe Lưu An nói chuyện, Lưu An cũng có thể xem như được Giả Nghị nhìn lớn lên, trước kia trong mắt hắn, Lưu An là đứa bé có rất nhiều suy nghĩ, nói cách khác là viển vông. Giờ Giả nghị mới thình lình ý thức được, tựa hồ đứa bé đó lớn rồi, nhìn thấy rất nhiều điều, nghĩ tới rất nhiều chuyện mà mình không phát hiện, điều này làm Giả Nghị vừa thấy an ủi, lại hơi sa sút.
Mình cũng già rồi.