Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường đang gãi đầu gãi tai nhìn bàn cờ trước mặt, mồ hôi như mưa.
Hàn Tín cười nhẹ ngồi ở bên kia, không thúc giục, yên tĩnh đợi Lưu Trường đi bước tiếp theo.
Hai người đang chơi cờ tướng.
Cờ tướng là trò chơi rất lâu đời xuất hiện từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, sau đó trải qua mấy lần cải tiến, lúc này không khác nhiều với đời sau. Lưu Trường hiện đã bị đánh cho tan nát, pháo không còn, xe còn một, mã hết rồi, tượng cũng chỉ có một ... đối diện với Hàn Tín mới chỉ mất mã một pháo thì coi như bị áp đảo toàn diện rồi.
Bất kể Lưu Trường cẩn thận thế nào cũng bị ông già này thảm sát, nửa sau ván cờ, Hàn Tín không lấy thắng bại làm mục đích nữa mà chơi trò mèo vờn chuột, dí cho tướng của Lưu Trường chạy khắp nơi.
"Sư phụ, chúng ta nói chuyện thủy quân đi."
"Cứ đánh xong ván cờ này đã hẵng nói."
"Chẳng qua là trò chơi thôi, làm sao sư phụ coi trọng thế?"
"Vậy thì ngươi dứt khoát chút, nhận thua là xong."
Lưu Trường mím môi, tiếp đó cấm lấy tướng của mình đặt lên xe, phóng tới hậu phương của Hàn Tín đá quân tướng ngã lăn: "Sư phụ thua rồi."
Hàn Tín há hốc mồm: "Ngươi làm cái gì thế?"
"Trẫm là mãnh tướng, lên chiến xa xung trận, trực tiếp bắt sống tướng địch, có vấn đề gì không?"
"Bỏ trở lại cho ta."
"Trẫm không bỏ."
Thấy hai người sắp đánh nhau tới nơi, Lữ Lộc vội tới khuyên can: "Hoài Âm hầu chẳng phải có việc cần tấu sao? Trò chơi thì chơi lúc nào cũng được, không bằng bàn việc chính đã, bệ hạ hẳn cũng đói rồi ... Ăn trước đã ..."
Hai người trông có vẻ đều không vui, nhưng vẫn dừng ván cờ. Lưu Trường ghét trò chơi này thật, dù sao thua hai mươi lần rồi, làm gì có ai không ghét? Nếu không phải trước mặt là lão sư thì y sớm đã đập bàn cờ vào mặt ... Sao bắt nạt người ta như thế?
Hai người ngồi xuống ăn uống, Lưu Trường miệng nhét đầy thức ăn, nói hàm hồ: "Sư phụ tìm trẫm có việc gì? Không phải đơn thuần tới bắt nạt trẫm chứ?"
"Bắt nạt người như ngươi chỉ làm ta xấu hổ." Hàn Tín chuyển sang gương mặt nghiêm túc: "Thủy quân cần lượng lớn thuyền, ta cần thuyền."
Lưu Trường mặt đau khổ: "Sư phụ, triều đường cũng đang thiếu tiền, thời gian qua làm quá nhiều việc, duy trì lục quân thôi đã hao phí lượng lớn tiền tài, chẳng lẽ thuyền cũ không đủ dùng?"
"Số thuyền đó đi trên sông thôi, quá lạc hậu, ra tới biển chẳng những vô dụng còn vô cùng nguy hiểm. Ngoài ra bọn ta có nhiều thiết kế thuyền mới, với thủy quân mà nói, thuyền là căn bản, thuyền càng có tính năng tốt, thủy quân càng xuất sắc, khác hẳn chiến đấu trên đất liền, nếu đã nói chấn hưng thủy quân thì phải làm tốt nhất."
"Nhưng mà trẫm không có tiền, thượng phương là con thú nuốt vàng, trẫm ném cả vào đó rồi, đi đâu kiếm tiền đây?" Lưu Trường cực kỳ thương tâm nói: "Đáng tiếc, lúc thế này lại chẳng có lấy một người hiền minh nào giáp trẫm. Có câu vua nhục thì thần chết, trẫm làm quân vương thương tâm như vậy, vì không có tiền mà trẫm thấy rất nhục ...."
"Được rồi bệ hạ, đừng nói nữa." Lữ Lộc rất bất lực, những lời này của bệ hạ có tính ám chỉ quá rõ, hắn nhìn sang Hàn Tín: "Ngài cứ đem mọi thứ cần giao cho ta là được, ta sẽ xử lý nghiêm túc, không làm ngài thất vọng."
Hàn Tín hài lòng gật đầu, Lữ Lộc trong mắt ông ta vừa mắt hơn nhiều, lấy ra danh sách vật tư dài dằng dặc.
Lữ Lộc vừa xem một cái mặt đen xì, sư đồ hai người hợp mưu bẫy ta phải không? Có điều hắn không nói gì, cầm danh sách rời Hậu Đức diện.
Đợi Lữ Lộc đi rồi Hàn Tín mới hỏi: "Những thứ đó không ít tiền đâu, ngươi chắc hắn chi được chứ?"
Lưu Trường hết sức đắc ý: "Chắc chắn là được, trẫm năm xưa vì nâng đỡ hắn mà hao phí không ít tâm huyết. Chẳng qua trẫm là hoàng đế, trẫm mà kinh thương thì tiền tài toàn thiên hạ bị mình trẫm kiếm hết ..."
"Sư phụ, vừa rồi trẫm nói gì nào, có phải là làm người ta nghe thấy liền bi thương, không nhịn được bỏ tiền?"
Hán Tín lườm y: "Kém xa a phụ ngươi."
Hai người đang tán gẫu thì chợt bên ngoài có tiếng ồn ào, Lưu Trường ngạc nhiên lắm, đã bao năm rồi không ai dám làm ồn ở Hậu Đức Điện. Hàn Tín cũng như thế, quay đầu thấy một người đẩy giáp sĩ ra, đùng đùng nổi giận xông vào.
"Loan Bố?"
Lưu Trường chưa bao giờ thấy Loan Bố tức giận như thế, vội đứng dậy bảo Loan Bố ngồi, Loan Bố hành lễ xong, lửa giận cũng nguôi đôi chút: "Bệ hạ, thần có việc gấp, nên mất lễ nghi, xin bệ hạ thứ tội."
"Chuyện gì?"
"Nước Triệu, Lương, Tề phát hiện ra lượng lớn trứng châu chấu, quan viên đương địa cực kỳ sợ hãi ... Bệ hạ, chuyện nay không thể trì hoãn." Trên mặt Loan Bố viết đầy lo lắng:
Lưu Trường nhíu mày, nạn châu chấu, đúng là làm người ta đau đầu.
Nạn châu chấu là một trong số tai nạn gây khó khăn cho Hoa Hạ một thời gian dài, khi đương địa khô hạn thiếu mưa sẽ gây ra nạn châu chấu. Thứ tai nạn này cực kỳ đáng sợ, hơn nữa mật độ diễn ra ngày càng liên tục.
"Loan Bố, chớ lo lắng, chỉ là đám côn trùng thôi." Lưu Trường đứng dậy: "Gọi nông bộ khanh và công bộ khanh lại đây."
"Trước nay trẫm luôn nói kỹ thuật quan trọng, nhưng quần thần nghi ngờ, lần này trẫm để chúng thấy, với sức mạnh kỹ thuật, không gì không thể chiến thắng, một đám côn trùng mà thôi, vừa vặn cho trẫm thử đao."
Loan Bố phát hoảng: "Bệ hạ đây không phải là chuyện xem nhẹ được, phải tiến hành tế tự."
"Cút mẹ nó tế tự đi, nãi công để châu chấu tới tế tự trẫm."
Đồ Công và Trần Mãi thần sắc nghiêm túc ngồi trước mặt Lưu Trường.
Hàn Tín đã đi rồi, cả Hậu Đức Điện chỉ còn lại Loan Bố và hai người bọn họ. Loan Bố nhíu chặt mày, hắn trải qua nạn châu chấu tám năm trước, đàn châu chấu đen kìn kịt cuốn qua đồng ruộng, vô cùng vô tận, như mây đen che trời, làm hắn khắc cốt ghi lòng.
Đừng thấy Lưu Trường nói hung hăng, kỳ thực trong lòng y cũng biết chuyện này khó khăn thế nào, nhưng là lãnh tụ tối cao của đế quốc, bất kể đối diện với chuyện gì, y cũng không thể lo lắng. Y phải tự tin, phải thể hiện khinh thường với châu chấu, phải có dũng khí chiến thắng, như thế mới có thể dẫn dắt người khác đối kháng.
Đại Hán có tế tự riêng để cầu xin châu chấu bỏ qua cho đất canh của mình, không ít nơi coi châu chấu là sứ giả trời cao, thế nên không được chống lại.