Trước tiên Loan Bố nói các nơi đều yêu cầu tế tự, không phải bản thân Loan Bố muốn tế tự, hiện giờ tình huống các nơi là từ khi phát hiện lượng lớn trứng châu chấu, lòng người bất ổn, trước nay đều như vậy cả. Nho gia về sau tìm được biện pháp, mỗi khi có nạn châu chấu, trước tiên giết tam công, nói nạn châu chấu vi tam công vô dức mà ra, không liên quan tới người khác, hung thủ đã bị giết, các vị đừng lo ... Loại biện pháp tìm dê thế tội này Lưu Trường tất nhiên không dùng.
Lúc này nhìn tâm phúc hai bên, Lưu Trường thong thả nói ra suy nghĩ của mình.
"Trò tế tự nát gì đó trẫm dứt khoát không làm, còn phải hạ lệnh phế trừ tế tự, không thể xuất hiện tâm lý sợ châu chấu."
"Còn bản thân châu chấu, lát nữa trẫm đi tìm Lục Giả, để ông ta đưa ra kiến thức phổ thông truyền bá cho toàn thiên hạ biết phải làm gì. Bây giờ quan trọng nhất là tiến hành dự phòng thế nào? Trẫm nói thật với các ngươi, thứ này một khi trưởng thành thì không cách nào giết được, chỉ có cách can dự khi chưa thành hình thôi."
"Cáchcan dự có rất nhiều, trước tiên là phá hỏng trứng của chúng, tổ chức người đi đào, đi phá hoại đó là cách thứ nhất. Phát động hết bách tính hai bên bờ, đây không phải chuyện xem nhẹ được ..."
"Sau đó dùng các loại chim chóc trị chúng, trẫm biết một số loại chim chuyên ăn trứng châu chấu. Đồ Công, trẫm muốn ngươi đi tìm loại chim này. Vận chuyển nhiều loại gia cầm tới đây, bao gồm cả gà vịt, chúng có tác dụng dự phòng."
"Trừ đào trứng, dùng gia cầm phòng ngừa ra còn có thể đốt lửa thu hút châu chấu tới. Nhưng tất cả không phải điều trẫm muốn nói, trẫm muốn nói là ... Mãi, trẫm cần thượng phương nghiên cứu ra loại thuốc có thể giết côn trùng, trẫm nghe nói ở vùng Nam Việt, người đương địa dùng một loại thảo dược bôi lên người, thế là sâu bọ không dám tới gần nữa."
"Trước kia Trần Đào cũng từng nói với trẫm, thượng phương có mấy Nông gia, kiếm được ít thảo dược từ Nam Việt, muốn thử dùng xem thứ này có thể ngăn cản sâu bọ quấy nhiễu người và gia súc không?"
Trần Mãi nhíu mày nói ra thì loại vấn đề về kỹ thuật này hắn không rõ lắm, nhưng hoàng đế đã hạ lệnh, hắn tất nhiên là phải đi chuẩn bị.
Lưu Trường tiếp tục nói: "Điều chúng ta có thể làm chính là công tác dự phòng này, dùng toàn bộ biện pháp để dự phòng, chỉ cần thắng được một lần, bách tính sẽ không sợ châu chấu nữa, chuyện sau này dễ làm hơn nhiều ... "
"Kịp thời dự phòng! Nếu đợi châu chấu sinh ra biến thành đàn rồi thì cả gia cầm cũng không dám ăn nữa! Mau!"
"Vâng!" Hai người đồng loạt nhanh chóng rời Hậu Đức Điện:
Lưu Trường nhìn sang Loan Bố, thấy gương mặt lo âu của vị quốc tướng, kỳ thực y rất hiểu, Loan Bố luôn là người lo cho nước cho dân, đối diện với loại chuyện thế này, hắn nhất định sẽ hoảng: "Loan Bố, ngươi không cần lo, chuyện này ắt được lo liệu thỏa đáng. Trước kia chúng ta đều đợi tới lúc châu chấu xuất hiện rồi mới biết, hiện giờ ngươi phát hiện kịp thời là công lao lớn. Trẫm không dám nói những biện pháp này có thể dập được thiên tai, nhưng có thể giảm bớt nhiều, dù thế nào cũng sẽ không đáng sợ như tám năm trước nữa."
Loan Bố cũng đã trấn định lại, là một quốc tướng, chuyện hắn cần làm bây giờ không phải là than trời trách đất, mà phải tích cực hành động, hắn đứng dậy bái Lưu Trường: "Vậy thân đi lo liệu."
"Được."
Loan Bố vội vàng rời đi, Hậu Đức Điện chỉ còn lại một mình Lưu Trường, y nắm chặt tay, mấy năm qua Đại Hán phát triển ngày một nhanh, đã tới lúc cho đám châu chấu biết sự cường đại của Đại Hán rồi.
Khi hai vị đại thần về phủ của mình, không lâu sau liền có sứ thần cưỡi ngựa rời Trường An, phóng về phía hai bên sông, bọn họ mang theo mệnh lệnh mới nhất, các nơi cũng chuẩn bị sẵn sàng, đây sẽ là một cuộc chiến thể hiện toàn bộ quốc lực của Đại Hán.
Lưu Trường tiếp dó tới Lễ bộ.
Lục Giả của Lễ bộ dẫn quan lại ra nghênh đón.
Tuổi của Lục Giả đã cao lắm rồi, trông tiều tụy mệt mỏi, không còn tinh lực như khi còn trẻ, dù đứng đó thôi cũng như đang ngủ gật.
Nhìn bộ dạng ông ta như thế, Lưu Trường thở dài, xem ra vị Lễ bộ khanh này nên về nhà nghỉ ngơi thôi, y không đành lòng nhìn một ông già vì chuyện triều đình mà bôn ba nữa.
Lưu Trường và Lục Giả đi vào phòng trong ngồi xuống.
"Trẫm muốn phát động toàn thiên hạ chống lại châu chấu, trước tiên là phải đánh tan sự sợ hãi của bách tính với châu chấu, để cho họ biết, châu chấu không phải là không thể chiến thắng. Mấy năm qua, tiếng nói của lễ bộ ngày càng lớn, đã tới lúc cả thiên hạ phải nghe thấy, trẫm muốn khanh giúp."
Lục Giả thích hoàng đế thẳng thắn như thế, ông ta cả đống tuổi rồi, trải qua không biết bao nhiêu nạn châu chấu, trước kia cứ có nạn châu chấu là dân gian tổ chức tế tự. Từ sau sự kiện Vũ Tối, chuyện tế tự mới lắng xuống, ít nhất không dám ngang nhiên mà làm nữa.
Nhưng loại tư tưởng này chưa bao giờ đứt đoạn, các nơi luôn có ngươi dâng tấu muốn mở lại tế tự, dù có chọc giận hoàng đế, giờ có nạn châu chấu, những tiếng hô hào tế tự ngày một to.
Lục Giả trầm tư chốc lát, nói: "Chuyện này thần có thể làm, có điều thần lại không am hiểu về châu chấu."
"Không sao, trẫm sẽ tìm người giúp khanh, tòm lại là phải tiêu trừ sợ hãi của mọi người, để mọi người biết, châu châu chẳng qua là côn trùng thôi, có biện pháp ứng phó là xử lý được."
"Vâng!"
Lục Giả tức thì sai người phía dưới lo liệu, toàn bộ Lễ bộ trở nên bận rộn, Lưu Trường không vội rời đi mà ở lại hỏi thăm tình hình sức khỏe của Lục Giả.
"Phiền bệ hạ phải lo rồi, thần vẫn khỏe, bình thường có hơi mệt, song không ảnh hưởng tới công việc. Nếu bệ hạ cố việc cứ sai bảo là được, không cần lo."
Lưu Trường gật đầu, lại hỏi: "Nếu trẫm tìm người thay thế khanh, khanh thấy ai có thể đảm nhiệm vị trí này?"
Lục Giả trầm mặc một lúc rồi nói: "Chuyện phải làm ở Lễ bộ rất nhiều, cần phải tìm một người học vấn xuất sắc, đạo đức đầy đủ, thần thấy Chất Đô của Tây Đình có thể đảm nhiệm."
"Hả?" Lưu Trường trợn tròn mắt, chưa từng ngờ tới đáp án này, Chất Đô mà dính dáng gì tới lễ pháp?? Tên đó làm đình úy còn đáng tin hơn:
Lục Giả nhìn ra suy nghĩ của Lưu Trường, bình tĩnh nói: "Lễ bộ kỳ thực là miệng lưỡi của triều đình, người có thể nói rất nhiều, nhưng có thể khiến người khác ngồi xuống nghe mình nói thì không nhiều."
Lưu Trường gật gù: "Trẫm hiểu rồi."