Đế quốc lần đầu tiên thể hiện ra quốc lực hùng hậu của mình, toàn bộ quốc gia tựa hồ thức tỉnh, tất cả cỗ máy phát động, tiến vào trạng thái thời chiến khẩn trương.
Trước tiên là tấn công về dư luận, báo chí các nơi liên tục giảng giải nạn châu chấu trên lịch sử, phổ cập nhiều kiến thức khoa học, sự xuất hiện của châu chấu và tập tính của chúng, chúng sợ gì, dự phòng ra sao? Báo chí các nơi đem tri thức này xuống cơ sở, quan viên cơ sở tổ chức tuyên truyền, bách tính địa phương được động viên, đi phá trứng côn trùng, hai bờ sông tức thì trở nên náo nhiệt.
Được quan viên tổ chức, mấy chục vạn bách tính phát động rầm rộ, bọn họ men theo nơi phát hiện trứng châu chấu để xử lý. Nước Đường cũng khẩn cấp vận chuyển tới các loại gia cầm như gà vịt, tất cả con đường đều chật kín, phóng mắt nhìn tới đều là xe ngựa, nhiều tới làm người ta sợ hãi.
Ở phương nam, mọi người bắt nhện thả ra đồng, vì trên báo nói có không ít nhện coi trứng châu chấu là thức ăn. Các nơi ra sức kiến lập điểm tụ tập cho chim chóc, còn chuyên môn nuôi các loại chim ăn châu chấu. Công bộ cũng nhanh chóng cung cấp các loại công cụ, đặc biệt là thuốc, thượng phương lấy ra loại thuốc diệt và dự phòng côn trùng của người Nam Việt.
Lưu Trường lần này coi ứng phó với nạn châu chấu là một cuộc chiến, toàn bộ Đại Hán động viên khẩn cấp, thậm chí có thể thấy huyện học tổ chức trẻ con ra bên sông diệt châu chấu.
Khi Đại Hán toàn lực vận chuyển, quần thần triều đường lần đầu tiên nhận ra, Đại Hán thực sự đã khác rồi, từ tất cả phương diện đều hơn xa trước kia.
Đại Hán tổng động viên vô cùng đáng sợ, toàn bộ đường xá đều được sử dụng, thủy quân cũng giúp vận chuyển, bách tính các nơi được quan viên suất lĩnh, bọn họ hùng hổ thề phải diệt sạch thứ côn trùng đáng ghét đó.
Toàn bộ hỏa lực phát ra, ngay cả Trương Thương cũng cảm khái.
Trương Thương biết chuyện này từ rất sớm, Loan Bố tới chỗ ông ta nhiều lần, ông ta chỉ dẫn các công tác dự phòng và xử lý hậu quả, nhưng Lưu Trường hiển nhiên không phải là người chịu chấp nhận, y thà trả cái giá lớn hơn là cúi đầu.
Thế cục này, Trương Thương cũng không dám tưởng tượng ra, nếu Cao hoàng đế nhìn thấy, e la cũng sợ tới chui về Trường lăng.
"Trương tướng ..." Loan Bố thấy Trương Thương ngây ra hổi lâu thì nhắc:
Trương Thương giật mình tỉnh lại, cầm tấu chương lên xem qua rồi phê duyệt, địa phương tổng động viên, kỳ thực đau đầu nhất là Loan Bố, hắn nào đã gặp chuyện thế này bao giờ, công tác tăng lên vô số lần, vì thế đành tới tìm Trương Thương.
Trương Thương không từ chối, ông ta chưa bao giờ làm việc lớn như thế, khiêu chiến lớn như thế, ông rất hứng thú tham gia.
"Tính cách của bệ hạ thực sự làm người ta hâm mộ, nói làm chẳng sợ gì cả, đợi qua được lần này, mai sau bách tính gặp phải chuyện gì cũng không sợ nữa."
Nạn châu chấu các nơi vẫn bùng phát.
Loan Bố khiếp đảm ngồi trong phủ, ánh mắt thi thoảng nhìn ra ngoài, đứng ngồi không yên. Cho dù chuẩn bị nhiều hơn, không bỏ qua chuyện nào, nhưng khi nạn châu chấu xảy ra, rốt cuộc mang tới bao nhiêu tổn thất, Loan bố không dám chắc.
Không biết bao nhiêu bách tính vì nó mà tan nhà nát cửa, không biết bao nhiêu đồng ruộng vì nó mà mất trắng.
Loại cảm giác trơ mắt nhìn tai họa xảy ra mà không làm được gì khiến Loan Bố bất an, chỉ có thể đợi xem bẩm báo.
Phu nhân Loan Bố bê bát canh thịt đi vào thư phòng, Loan Bố đứng bật dậy, phát hiện là thê tử của mình, thất vọng ngồi xuống.
"Lương nhân hai ngày không chợp mắt rồi, ăn chút rồi nghỉ ngơi đi, thiếp nghĩ lần này triều đường ra sức lớn như thế, nhất định sẽ có thay đổi."
Nghe phu nhân khuyên nhủ, Loan Bố mới nhận lấy bát canh thịt, ăn vội vã.
"Bình đâu, mấy ngày rồi chưa gặp nó."
"Nó ở huyện nha có việc."
"Thằng nhãi đó có việc gì chứ?"
"Làm huyện úy rồi, ngông nghênh lắm, hận không thể cả ngày mặc quan phục đi khoe khoang ..."
Hai người đang trò chuyện thì có chúc lại vội vàng đi vào, mang tới báo cáo mới nhất, Loan Bố vội đặt bát canh thịt xuống.
Quận Hà Nội dâng thư.
Loan Bố xem rất kỹ, lo lắng trên mặt rốt cuộc giảm đi không ít, xuất hiện nụ cười hiếm có.
Dự phòng có hiệu quả rồi.
Phu nhân cười theo: "Nhìn mặt lương nhân, thì nhất định là tin tốt rồi."
Loan Bố cười nhẹ: "Đúng thế, xem như là tin tốt, nếu ngay cả Hà Nội cũng không tổn thất quá lớn thì nước Lương hoàn toàn không đáng lo, chỉ là ở Triệu ... Mong rằng hết thảy thuận lợi."
Nói rồi sai người chuẩn bị xe ngựa vào cung.
Lúc này hoàng đế đang cùng người ta đấu kiếm, hai người đều dùng kiếm thật, người xung quanh tái mặt, sợ bệ hạ bị thương.
Hai người vung kiếm loang loáng, chiêu nao cũng đánh vào chỗ yếu hại, không hề nể nang. Lưu Trường trông còn đỡ, đánh có tiến có lui, thân hình linh hoạt không ngừng di chuyển, dùng kỹ thuật tinh xảo trêu đùa đối thủ. Đối thủ của y là Lôi Bị, dốc toàn lực ứng phó, không vì thân phận của Lưu Trườn mà nương tay. Kiếm khách của ông ta lấy đâm là chính, tốc độ cực n hanh, vì vóc dáng Lưu Trường quá cao, nên chuyên đánh vào chân y.
Lưu Trường hoàn toàn không sợ, cũng không ngừng điều chỉnh tư thế phòng thủ, tự tin né tránh bằng bước chân.
Loan Bố tới nơi nhìn thấy hai người chiến đấu hung hiểm thì không dám lên tiếng, sợ y phân tâm mà bị thương.
Lữ Lộc lúc này chú ý tới Loan Bố, đi tới ben cạnh: "Loan công chớ lo, kỹ nghệ bệ hạ rất cao, không làm bị thương Lôi Bị đâu."
"Ta ..."
Loan Bố chưa kịp đáp thì Lưu Trường chú ý tới hắn, vui vẻ thu kiếm lại, vẫy tay với Loan Bố. Lôi Bị lúc này không dừng tay được nữa, trường kiếm đâm ra. Khi Loan Bố kinh hãi không thôi thì Lưu Trường đã lách người né được nhát đâm, vươn tay ra tóm gáy đối phương, ném xuống đất, như người lớn đánh trẻ con. Lôi Bị ngã ra đất, không nhúc nhích nổi nữa.
Lưu Trường phủi bụi trên người, cười ha hả đi tới: "Loan công, địa phương có tin à?"
Loan Bố nhìn Lôi Bị đằng xa vẫn nằm ngay đơ, thầm kêu may mắn mình có tuổi rồi, nếu không bị bệ hạ lôi ra luyện kiếm thì xong: "Đây là tin tức từ Hà Nội."
Lưu Trường xem lướt qua cười to: "Rất tốt, điều này chứng tỏ cách làm của chúng ta hữu hiệu, nỗ lực không bị uổng phí."