Trong phủ thái tử, Lưu An đang cùng Lưu Hằng ở cùng nhau, hai người xem tình huống địa phương vừa báo lên, nghiêm túc thảo luận.
Tâm tình Lưu Hằng trông có vẻ tốt lắm, lần dự phòng này đạt hiệu quả khiến hắn hài lòng.
"Đây là công lao của Hoàng Lão chúng ta, mấy năm qua Hoàng Lão bắt đầu nghiên cứu với tự nhiên vạn vật, thậm chí cả cỏ cây, động vật, điều này gây ra nhiều thị phi, bọn họ nói, Hoàng Lão chúng ta không làm việc đàng hoàng, không đi nghiên cứu học vấn mà làm thứ vô dụng, giờ thì sao nào? Nếu không có những đại gia Hoàng Lão nghiên cứu tập tính côn trùng, chúng ta có hiểu được về châu chấu như thế không?"
"Thiên hạ này không có cái gì gọi là tạp học hết, bất kỳ học vấn nào, chỉ cần tạo nghệ đủ cao là có thể đạt tới mức như Lão Tử, cho dù là giết lợn, nếu nghiên cứu tới cực điểm cũng là học vấn lớn."
"Hoàng Lão ta không coi khinh bất kỳ học vấn nào, điều này sẽ thay đổi phương hướng tương lai của Đại Hán, Hoàng Lão sẽ xuất hiện lớp lớp nhân tài, không học phái nào ngăn cản được.
Lưu An tuyên bố rất tự tin, bất ngờ là lần này Lưu Hằng không phản bác.
"Coi như ngươi đã làm được chút việc rồi, Hoàng Lão đúng là khiến người ta kinh ngạc." Lưu Hằng tiếp tục nói: "Ta tới tìm ngươi không phải là để nghe ngươi khoác lác về Hoàng Lão, Hoàng Lão phát triển rất tốt, nhưng chớ quên quy mô Nho gia ngày một lớn, cùng với việc vỡ lòng được trải rộng, bọn họ sớm muộn gì cũng thành học phái hàng đầu, vượt qua các ngươi."
Lưu An không hề lo: "Chuyện đó không quan trọng, trọng phụ cứ nói muốn cháu làm gì đi."
Lưu Hằng lấy ra một bản tấu, đặt trước mặt hai người: "Ta biết ngươi vừa mới về, cần nghỉ ngơi, nhưng ta vẫn mong ngươi tới tây bắc một chuyến."
Lưu An tò mò cầm tấu lên xem, lập tức bật cười: "Ba người họ đánh nhau sao?"
Chuyện ba nước tây bắc nội đấu chưa kết thúc, Lưu Trường vì nạn châu chấu mà tạm thời không thể đối phó với ba tên đó, giao cho Lưu Hằng phụ trách. Lần này Lưu Hằng lại giao cho Lưu An.
Sắc mặt Lưu Hằng rất khó coi: "Ba thằng nhãi đó vẫn còn đang gây chuyện, không chịu hợp tác với nhau nữa. Chuyện Linh đi Phù Nam, lại chuyện nạn châu chấu, ta đâu còn rảnh đi để ý tới ba thằng nhãi đó? Các ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ngươi phụ trách chuyện này là thích hợp nhất."
Lưu An thu tấu biểu lại: "Trọng phụ, thực ra là vấn đề của quốc tướng, Sài Vũ và Chất Đô không hợp nhau, Lưu Xá cũng chẳng ưa Sài Vũ. Không liên quan tới đám Khải, cháu thấy chỉ cần rút Sài Vũ về, thay người khác là vấn đề được giải quyết."
"Ngươi nói thật dễ, chuyện phải đảm đương rất nhiều, riêng Bắc Đình không đơn giản rồi, lại còn phải đảm bảo được ba bên hài hòa, người nào làm nổi?"
"Cháu có nhân tuyển, người này luôn ở Bắc Đình, rất hiểu chuyện trong nước, thân phận đặc thù, sẽ không bị ai làm khó. Hơn nữa người này tính tình ôn hòa, nhất định giúp các bên chung sống hòa bình, không làm triều đường phải đau đầu."
"Ai?"
"Chính là cữu phụ cháu, Phàn Thị Nhân, vốn bị biếm đi Bắc Đình, không bằng để ông ấy làm quốc tướng."
Lưu Hằng ngần ngừ: "Người này thì ta biết, con người không tệ, nhưng mà tài năng ..."
"Trọng phụ đừng lo, ba nước tây bắc không cần quốc tướng có tài lớn thế nào, chỉ cần đừng sinh sự là có thể làm tốt mọi việc, cứ để ông ấy làm trước, xem hiệu quả ..."
Lưu An đang nói dở thì có hai thằng nhãi xông vào thư phòng.
"A phụ!"
"Trọng phụ!"
Hai thằng nhãi toàn thân rách rưới, lại còn thối hoắc, như vừa chui từ cống lên, mặt toàn bùn, đang định cáo trạng, chợt nhìn thấy Lưu Hằng ngồi một bên, chúng co cẳng chạy luôn.
"Đứng lại cho ta." Lưu Hằng quát:
Hai thằng nhãi đành dừng lại, xoay người nhìn Lưu Hằng với vẻ tội nghiệp.
Lưu Hằng vừa nhìn y phục của bọn chúng là đã giận tới đập bàn mấy cái: "Y phục đẹp như thế, sao lại thành thế này? Có biết một bộ y phục là bao nhiêu tiền tài lương thực không? Có biết đủ cho nhà bách tính bình thường sống bao lâu không?"
Lưu Thiên cúi đầu ủy khuất n ói: "Đại phụ, không phải thế, không phải bọn cháu cố ý, là do khi đánh nhau bị người ta xe."
"Đánh nhau à?" Lưu Hằng giọng cao lên:
"Vốn bọn cháu không muốn đánh nhau, ai bảo nó mách bọn cháu trốn học?"
"Trốn học nữa?" Lưu Hằng tái mặt:
"Vâng, hôm nay bọn cháu hẹn nhau đi đua xe, không trốn học thì không kịp."
"Ta ta ..." Lưu Hằng ho một tràng, liên tục đấm ngực:
Tức thì trong phủ thái tử vang lên tiếng ca của Cao hoàng đế, hồi lâu không dứt.
Hôm sau, huyện học số hai Trường An.
Lưu Thiên lấy tư thế quái dị nằm lên bàn, đồng học xung quanh ngó nghiêng, ánh mắt tò mò.
Tế tửu là nho sinh râu ngắn, cầm sách nghiêm túc dạy dỗ mọi người, sự cổ quái của Lưu Thiên bị ông ta lờ đi, thằng nhãi này nhìn đã đau đầu.
"Bệ hạ cho rằng, thiên địa vận hành tự có quy tắc riêng của bản thân, sẽ không vì người mà hoạt động hay thay đổi. Nhưng người thông minh này có thể lợi dụng loại quy tắc này thay đổi cho có lợi. Về phần thái tử cho rằng, biết quy tắc vận hành của thiên địa, lợi dụng quy tắc vận hành của thiên địa mà sáng tạo ... Ví dụ nạn châu chấu xôn xao năm nay, các ngươi biết nạn châu chấu là gì chứ?"
Tức thì có đứa đứng lên nói to: "Lão sư, đệ tử biết, nạn châu chấu là châu chấu tụ tập lại ăn hoa màu, phá hoại đất cày, nguy hại bách tính ..."
Lưu Thiên miệng lẩm bẩm: "Thằng nhi tử lại đi khoe khoang rồi."
Đồng song ngồi bên cũng không nhịn được nói: "Đại ca, thằng đó thèm ăn đòn, trước đó đánh nhẹ quá."
Lưu Thiên chỉ mông: "Lần này ta bị đánh thảm như thế cũng là vì tên đó, sớm muộn ta cũng báo thù."
Lưu Thiên không phải là đứa bé ỷ mình gia thế tốt mà bắt nạt đứa bé khác, nhưng thằng bé kia quá đáng ghét, thích quản nhiều thứ, Lưu Thiên muốn đi chơi nó chắn trước mặt không cho đi, còn mách lão sư. Bình thường Lưu Thiên làm gì, nó cũng dùng đủ thứ đạo lý ngăn cản, cảnh cáo.
Tế tửu nghe đứa bé kia giải thích thì vui vẻ lắm: "Ngươi giải thích rất đúng, vậy ngươi biết dùng lời thái tử để xử lý châu chấu ra sao không?"
Đưa bé kia đang định giải thích, tế tửu đột nhiên nhìn về phía Lưu Thiên đang cùng mấy đứa bé khác thì thầm trò chuyện, nổi giận quát: "Lưu Thiên, đứng lên trả lời!"
Lưu Thiên cực mình đứng dậy, hoảng hốt nói: "Thái tử xử lý châu chấu .... Thái tử ở nhà uống rượu, ăn thịt với bằng hữu, đánh nhi tử ... Thế là xong ..."
"Nói năng linh tinh, đứng ra sau cho ta, mai gọi người lớn trong nhà tới."
Cả lớp cười rộ lên hết sức vui vẻ, Lưu Thiên rất oan ức đi tới cuối lớp đứng, tất cả những lời nó nói là sự thật, vậy mà bị phạt, không phải oan à?