Buổi tối Lưu Thiên và Tiểu Trư về phủ, đối diện với thái tử cứ ngập ngừng mãi.
"Nói đi, lại xảy ra chuyện gì rồi?"
"A phụ ... Tế tửu của con muốn gặp người." Lưu Thiên nói lí nhí:
Lưu An ngớ người, sau đó hiểu ra: "Lại gây chuyện gì rồi phải không?"
"Không ạ, chẳng qua tế tửu chưa từng gặp a phụ, biết a phụ về Trường An cho nên muốn gặp mặt nói chuyện một lần, không phải con gây sự."
"Cút đi đọc sách cho ta."
Lưu An đuổi thằng nhãi đi rồi, tức muốn vểnh râu, Đề Oanh vác cái bụng to không nhịn được cười, nàng đang mang thai đứa thứ hai, hành động có chút bất tiện, nói: "Điện hạ chớ giận, tế tửu là người rất tốt, thiếp từng gặp rồi, đại khái muốn gặp chàng nói tình huống của Thiên, bảo chàng quản giáo nó nhiều hơn thôi, không phải chuyện lớn đâu."
Lưu An lẩm bẩm: "Thật mất mặt, con của ta học vấn kém con người khác ..."
Đề Oanh không hài lòng: "Kiếm pháp của chàng cũng chẳng bằng ai, a phụ có nói như vậy đâu."
"Ta không tinh thông võ nghệ, nhưng có văn tài, thằng nhãi đó có cái gì?"
Miệng thì nói thế, ngày hôm sau Lưu An vân tới huyện học gặp tế tửu.
Tế tửu thấy Lưu An, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, kéo hắn ngồi xuống, đem từng sự tích vẻ vang của Lưu Thiên kể ra, càng nói càng nhiều, sắc mặt Lưu An cũng ngày một khó coi.
"Trốn học, dẫn đồng song trốn học, thậm chí đánh cả đồng học tố cáo, hôm qua ta hỏi thái tử xử lý nạn châu chấu thế nào, ngài biết nó trả lời thế nào không? Nó nói dựa vào ăn thịt uống rượu đánh nhi tử để giải quyết."
"Ta biết các vị là người có thân phận, nhưng thái tử mà nghe thấy câu này sẽ thế à?"
Lưu An mím môi;" Sẽ rất tức giận."
"Đúng thế, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới gia tộc các vị. Ta cũng nghĩ cho bọn nhỏ thôi, ngài phải quản giáo đứa bé này, cứ tiếp tục như vậy e là gây chuyện lớn .... Nó hoàn toàn không chú ý tới học tập, có thứ ta dạy năm sáu lần, hỏi nó, nó vẫn đáp sai. Giống như Đại Hán Hồng Liệt, mỗi lần ta giảng xong nó đều nói sai ...."
"Hả? Ngài là nho sinh mà đi giảng Đại Hán Hồng Liệt à?"
Tế tửu ngây người, liên quan gì tới điều ta vừa nói? Ông ta vẫn giải thích: "Đúng thế, học vấn của thái tử từ Bách Gia mà ra, Nho gia tất nhiên cũng có thể học tập ..."
"Không, không, học vấn của Bách Gia là từ Hoàng Lão mà ra mới đúng, Hoàng Lão là căn nguyên, năm xưa Hoàng Đế thiết lập học phái này, lãnh tụ các học phái còn chưa sinh ra, hết thảy đều bắt nguồn từ Hoàng Lão..."
"Hả, vì sao ngài lại nói thế, giờ ta đã biết vì sao Thiên học không tốt rồi, đều vì giáo dục sai lầm của ngài."
"Không phải ta sai, mà là ngươi sai."
Chỉ nghe trong văn phòng truyền ra tiếng tranh luận kịch liệt, có đồng song nghe trộm chạy vào phòng học báo với Lưu Thiên.
"Lữ ca, không xong rồi, a phụ huynh đánh tế tửu rồi."
Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường nhẹ nhàng xoay gậy gỗ trong tay, Lưu An và Lưu Thiên ngoan ngoãn ngồi trước mặt.
"Giỏi thật, hai cha con giống nhau, trẫm năm xưa còn chẳng ngang ngược như vậy. Con đánh đồng song, cha đi đánh tế tửu? Có phải mai trẫm nên đi đánh đại tế tửu không?"
Lưu An bất lực giải thích: "A phụ, không phải là đánh nhau, chẳng qua là biện luận về học vấn, con sợ người này dạy sai cho đám học sinh ...."
"Câm mồm!" Lưu Trường cắt lời: "Ngày mai đi xin lỗi người ta, thừa nhận ngươi không đúng, sau này nếu Thiên phải gặp người lớn trong nhà thì do trẫm đi, ngươi không cần đi nữa."
"Vâng!"
Lưu Thiên cũng vội giải thích: "Đại phụ, kỳ thực cháu cũng chỉ biện luận ...."
"Thằng nhãi này cũng thế, còn dám sinh sự, trẫm đánh gãy chân ngươi."
Lưu Trường mắng cả hai một trận rồi đuổi đi, đợi khi hai cha con Lưu An đi rồi, Lữ Lộc mới vào: "Không ngờ bệ hạ cũng có ngày này."
Lưu Trường liếc hắn: "Ngươi vui quá nhỉ, ngươi cho rằng con ngươi thì ngoan lắm chắc?"
Lữ Lộc đắc ý nói: "Đứa con nhỏ nhất của thần cùng trường khác lớp với Thiên, nó đứng đầu lớp, chưa từng bị tế tửu gọi."
“Nhi tử ngươi lớn bằng tôn tử ngươi, già không đàng hoàng.” Lưu Trường mắng:
Lữ Lộc biết hoàng đế đuối lý rồi, cười hăng hắc không nói nữa.
Lưu An về tới nhà, còn chưa kịp dạy cho Lưu Thiên một bài học thì gia phó bẩm báo, Hạ vương cầu kiến, chưa gì hắn đã thấy đau đầu.
"Đại ca, đây là cốn trà thượng hạng, huynh thử đi." Lưu Tứ rót trà cho Lưu An, mặt mày đầy vẻ nịnh nọt:
Lưu An lạnh lùng nhìn hắn, hắn cực kỳ hiểu thằng nhãi này, sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ rót trà cho mình, nếu không phải làm chuyện lớn gì cần minh che chở thì cũng là có chuyện cần mình giúp.
"Sao, quân học cũng bảo ngươi gọi người lớn trong nhà tới trường à?"
Lưu Tứ lắc đầu: "Sao thế được, môn học của đệ ở quân học xong rồi, với lại họ làm gì dám gặp người lớn trong nhà đệ? A phụ mỗi lần tới quân học, đám tế tửu ở đó run cầm cập, mong a phụ đi cho mau kìa .... Đại ca, hôm nay đệ tới để thể hiện lòng hiếu thuận, huynh đừng lo, cứ uống trà là được."
Lưu An do dự chốc lát mới cầm chén trà lên uống một ngụm, đúng là khá lắm, mang một hương thơm khác biệt, không giống trà Lưu An từng uống, mắt sáng lên, uống thêm vài ngụm.
"Đại ca, được chứ hả? Đệ chuyên môn kiếm từ nước Điền đấy, sau khi có liền đưa tới chỗ huynh, ngay cả a phụ cũng không cho."
"Hừ, trà này đệ lấy trộm từ chỗ a phụ chứ gì? Rõ ràng là trà cống của nước Điền."
Lưu Tứ gãi đầu: "Thì ra đại ca từng uống rồi."
"Chưa, thuận miệng nói thôi, quả nhiên là thế."
Lưu Tứ hắng giọng: "Mấy chuyện này không quan trọng. Đại ca, hiện giờ đệ thực sự có chuyện cần huynh giúp đây."
Lưu An không hề bất ngờ, bảo toàn bộ người xung quanh rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại hai huynh đệ. Trang trí trong thư phòng rất đơn giản, không gian cũng rộng, Lưu An bày luôn ra tư thế ngồi vô lại tổ truyền, dựa lưng vào vách tướng: "Nói đi, có chuyện gì?"
Lưu Tứ ngồi quỳ quy củ: "Đại ca, đệ học xong rồi, đệ muốn về nước ... "
"Về nước ... " Lưu An đang nói dở thì khựng người, vì hắn chợt nhận ra, thằng nhãi suốt ngày khóc lóc với mình chớp mắt trở nên anh vũ, cằm đã có râu, ánh mắt kiên định, dáng người cao ráo ... Trong chớp mắt đệ đệ biến thành người khác: "Không được, đệ còn nhỏ lằm, nước Hạ là nơi nguy hiểm, cả a phụ còn coi đó là nơi lưu đày tội phạm, tuổi đệ thế này, ta không yên tâm."
"Hả? Đệ mà còn nhỏ à, đại ca, tuổi đệ ở trong dân gian đã là a phụ rồi, chỉ mọi người mới thấy đệ là trẻ nhỏ, chẳng lẽ đợi đệ lập quan mới được về nươc à? A phụ năm xưa chẳng mười lăm về nước sao?" Lưu Tứ không phục: "Đệ từ nhỏ không được yêu quý, nếu Lương nói chuyện này đã được đồng ý rồi! Đệ có vô dụng đâu, thành tích ở quân học của đệ rất cao, đệ có nhiều bằng hữu, mọi người đều thích đệ ... Sao trong nhà không ai tin đệ?"
Lưu An trầm mặc chốc lát mới nói: "Không phải là không tin đệ ... Tứ, đệ còn nhỏ, ta lo ..."
"Đệ không còn nhỏ nữa." Lưu Tứ nói dứt khoát:” Đệ muốn về nước Hạ.”