Hai huynh đệ đều không nói nữa, không khí yên lặng khác thường.
Lưu Tứ lần này rất cương quyết cứ nhìn chằm chằm Lưu An.
Lưu An rốt cuộc cũng phải lên tiếng: "Được rồi, ta đồng ý để đệ về nước."
Vốn còn tưởng rằng phải về tiếp tục đợi, Lưu Tứ sáng mắt nắm tay đại ca: "Đại ca, đệ có thể về nước rồi à?"
Lưu An khinh thường: "Xem đệ kìa, nào có giống chư hầu vương, đệ muốn về nước, đương nhiên không thể ngăn đệ, nhưng chuyện này vẫn cần a phụ đồng ý mới được. Ta có thể giúp đệ nói, nếu a phụ cũng đồng ý thì ta đưa đệ tới nước Hạ."
Lưu Tứ mừng quá nỗi, bao năm qua hắn luôn muốn tới nước Hạ cho sớm, vì trong lòng hắn có vô số ý nghĩ, lập nên sự nghiệp lớn khiến tất cả chấn động.
"Tứ, một khi đệ tới nước Hạ rồi là không thể về nữa, nơi đó khác Trường An, đệ phải nghĩ cho kỹ, nếu đệ cố chấp muốn đi, trước tiên phải xứng với người trong nhà, lần này đi, chẳng biết bao giờ mới về được."
"Đệ biết rồi, đại ca, nhờ huynh nói với a phụ."
Lưu Tứ vui vẻ rời đi, Lưu An lòng đầy tâm sư, về tới phòng trong. Đề Oanh đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thấy Lưu An đi vào định ngồi dậy, Lưu An đỡ nàng tiếp tục nằm: "Không cần phải dậy."
Đề Oanh nhìn một cái là biết Lưu An có tâm sự: "Tứ lại gây chuyện gì sao?"
"Không phải, nó muốn về nước."
"Cũng phải, tuổi đệ ấy không còn nhỏ nữa, về nước là thích hợp rồi."
"Nó ..."
Lưu An muốn phản bác, nhưng không có cớ gì cả, dựa theo quy định của Đại Hán, Lưu Tứ đúng là đã tới tuổi về nước.
Đề Oanh cười khẽ, nắm tay Lưu An: "Lương nhân chớ lo, Tứ tuy nghịch ngợm nhưng luôn thông minh, tới đâu cũng có thể kết bạn. Đứa bé nào chẳng phải lớn, chằng không thể che chở mãi được."
"Ta hiểu, nhưng đạo lý nói thì dễ, làm được lại khó."
Nếu đã đồng ý với đệ đệ rồi, Lưu An không thể nuốt lời, hôm sau tới Hậu Đức Điện cùng a phụ bàn việc này.
"Cái gì? Tứ muốn về nước, nó lại gây họa gì à?" Phản ứng của Lưu Trường quả nhiên như Lưu An dự liệu:
"Không phải ạ, Tứ học xong rồi, đệ ấy muốn về nước, chính thức thành chư hầu vương."
"Học xong rồi ..." Lưu Trường hoảng hốt, tựa hồ tiểu nhi tử đột nhiên lớn lên vậy, thở dài: "Thời gian trôi qua thật nhanh, nó cũng tới tuổi nên về nước rồi."
Hai cha con ngồi yên tĩnh trong Hậu Đức Điện, Lưu An nhìn ra sự quyến luyến trên mặt a phụ, thậm chí khi Bột rời Trường An, a phụ cũng không xuống tinh thần như vậy.
Có thể nhìn ra, a phụ kỳ thực vô cùng yêu thương Lão Tứ, mặc dù Lão Tứ tính cách ngang bướng luôn chọc giận a phụ, a phụ luôn nói chỉ muốn đánh chết nó, nhưng khi Lão Tứ đi, a phụ vẫn tỏ ra rất buồn phiền.
"Thôi được rồi! Lộc!" Lưu Trường nghiêm túc gọi Lữ Lộc tới: "Nó lớn rồi, không thể giữ mãi ở bên cạnh được, để nó về nước thôi, Lộc, ngươi an bài chuyện này."
"Vâng!"
Rất nhanh tin tức Hạ vương sắp về nước truyền khắp Trường An, thành đề tài mọi người bàn tán, ai nấy đều vui vẻ, thứ tai họa này đi rồi. Từ thương phiến dọc đường tới huyện nha Trường An, ai ai đều chắp tay chúc mừng nhau, Trường An đệ nhất tai họa sắp đi rồi.
Có người vui cũng có người buồn.
Ung Nga ở trong điện khóc suốt, Tào Xu và Phàn Khanh lý giải tâm tình của nàng, không ngừng an ủi.
Nhưng người lưu luyến nhất là Lưu Linh và hai thằng nhãi.
Trong phủ thái tử, hai thằng nhãi ôm đùi Lưu Tứ không chịu buông.
Lưu Thiên đã khóc rồi: "Trọng phụ đừng đi, người đi rồi cháu bị bắt nạt thì ai giúp?"
Tiểu Trư cũng ôm thật chặt: "Trọng phụ, cả Trường An chỉ có người đem bọn cháu đi chơi thôi, trọng phụ đừng đi mà."
Lưu Tứ mỗi tay xách một đứa lên, hơi vất vả, hai thằng nhãi này đều nặng, nhìn xung quanh rồi ngồi bệt xuống đất ôm chúng: "Các cháu phải biết, ta là chư hầu vương, đã hưởng phú quý phải gánh nghĩa vụ ... Không ai được né tránh, sớm muộn cũng phải rời người nhà, làm chuyện đáng được người đời ca tụng."
"Hai đứa đều là đại trượng phu, chẳng lẽ lại không hiểu à?"
Lưu Thiên khóc to: "Bọn cháu không nỡ rời trọng phụ."
"Ta cũng thế, nhưng đại trượng phu phải đặt quốc gia lên hàng đầu ... Hai đứa cũng lớn rồi, phải chuẩn bị thành chư hầu vương, phải chú tâm học tập, rèn luyện võ nghệ, đối đãi hiền hòa với người bên cạnh, quan trọng nhất là trân trọng thời gian ở bên người nhà ..."
Nghe Lưu Tứ nói, đến Lưu Linh cũn kinh ngạc, sao nghe chẳng giống lời Tứ ca có thể nói ra.
Lưu Tứ ôm chặt hai đứa do tử, thần sắc vô cùng nghiêm túc: "Phải bảo vệ người nhà, bất kể thế nào cũng không được để người ngoài ức hiếp người trong nhà. Sau khi ta đi phải dựa vào hai đứa bảo vệ mọi người, nếu có ai gây bất lợi cho họ sẽ cần các cháu phải đứng ra."
Tiểu Trư và Lưu Thiên nhìn nhau, sắc mặt kiên định: "Bọn cháu nhất định sẽ bảo vệ tốt bọn họ."
"Ừ, ta biết các cháu có thể bảo vệ tốt người nhà, vì thế phải không ngừng nâng cao bản thân, bất kể là học vấn, võ nghệ, đều phải lợi hại mới bảo vệ họ, đúng không?"
"Đúng ạ."
"Vậy sau này hai đứa nỗ lực nhé?"
"Vâng!"
Lưu Tứ cười ha hả buông chúng ra, lấy tiền trong ống tay áo chia cho hai đứa: "Đừng khóc nữa, cầm tiền mua quà ăn đi."
"Đa tạ trọng phụ."
Hai thằng nhãi đều rất vui, nhún nhảy đi mất, bao bi thương vừa rồi chẳng biết biến đâu mất. Lưu Tứ cười vui nhìn chúng đi.
"Huynh trưởng sao lại vội thế? Đại ca nói huynh muốn đi tháng này." Lưu Linh hỏi:
"Ừ, đã đi thì không cần lãng phí thời gian làm gì." Lưu Tứ nhìn muội muội: "Chỉ sợ ta đi rồi, đám vô sỉ lại sán tới muội, vậy phải làm sao?"
Lưu Linh trừng mắt: "Phải hỏi muội có muốn không chứ, kiếm pháp của muội gặp phải Lôi công cũng chống được bảy tám chiêu, huynh chưa chắc đã là đối thủ của muội."
"Vậy muội bao giờ về nước?"
"Muôi chưa chắc, hẳn là sáu bảy năm, tuy võ nghệ và binh pháp của muội không tệ, nhưng ở phương diện khác lại không có năng lực gì, muội sợ về nước thành gánh nặng ..."
Lưu Tứ cười đặt hai tay lên vai muội muội: "Chớ lo, Linh à, chư hâu vương không cần phải toàn năng. Thế này đi, ta tiến cử cho muội một người, chỉ cần theo ông ta một thời gian, muội quản lý Phù Nam sẽ không thành vấn đề."
Lưu Linh do dự: "Muội đang học rồi mà ..."
"Không, những thứ đó học không ích gì, uổng công thôi, muốn trị quốc phải tìm người thích hợp nhất. Thế này đi, ta viết thư tiến cử, muội tới tìm ông ấy, người này có chút quan hệ với ta, ta bảo muội tới, ông ấy nhất định nghiêm túc chỉ dạy muội, thể diện ta lớn lắm. Muội đừng học thứ vô dụng nữa, yên tâm theo ông ấy học đi."
Lưu Linh mừng rỡ vô cùng.
Lưu Tứ nhìn sắc trời: "Được rồi, ta không nói nhiêu với muội nữa, ta phải tới thái học mời một số hiền nhân đi cùng đây. Lát nữa sẽ sai người đưa thư cho muội.”
Lưu Tứ đi rất tiêu sái để lại một tiểu muội muội mặt đầy sùng bái tiễn huynh trưởng.
Đợi khi Lưu Linh nhận được thư tiến cử của tứ ca viết, nàng vội vàng mở ra, lòng đầy kích động xem tứ ca tiến cử ai, vừa xem một cái sắc mặt liền khó coi.
Ngự sử công Lưu Hằng.
Muội tìm trọng phụ học tập còn cần huynh tiến cử à? Thế mà không biết xấu hổ nói thật hùng hồn.