Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1200 - Chương 1200: Còn Đợi Gì Nữa.

Chương 1200: Còn đợi gì nữa.
Chương 1200: Còn đợi gì nữa.

"Cộc cộc cộc."

Lưu Tứ khẽ gõ cửa, theo sau còn có Đỏng Trọng Thư và Hạ Hầu Tứ.

Ra mở cửa là một quản gia già, kinh ngạc nhìn đoàn người bên ngoài, vội hành lễ: "Chư vị quý khách tới, không biết có điều gì?"

Quản gia già hạ mình hết sức, vì ông ta nhìn thấy hoa phục của những người này là thứ không phải người thường có thể mặc được. Thậm chí cách đó không xa còn đỗ chiếc xe năm ngựa làm người ta khiếp sợ, ông già không dám hỏi thân phận của họ.

Lưu Tứ lễ độ hỏi: "Trịnh Kỳ có ở nhà không?"

"Gia chủ có, tiểu nhân đi bẩm báo ngay, mời quý khách vào phủ đợi."

Quản gia già mời họ vào phủ xong, mới vội sai người bẩm báo gia chủ.

Cái phủ họ đang ở không xa hoa, vị trí cũng hẻo lánh, thực sự chẳng phải chỗ ở tốt, nhưng trong phủ cây cối um tùm, chỉnh tề sạch sẽ, đá trải đường được rưới nước, cả chó trông cũng sạch bóng, tinh thần ngời ngời nằm trong ổ, thấy người không sủa.

Mọi người nhìn xung quanh, Đổng Trọng Thư cảm khái: "Dương phu nhân biết trị gia."

Rất nhanh một thiếu niên đi nhanh ra, người này ăn mặc chỉnh tề, tới trước mặt đám Lưu Tứ hành lễ bái kiến, chính là Trịnh Ky.

Trịnh Kỳ thời gian qua sống không tệ, hắn được thái tử đảng hoàn toàn tiếp nhận, thành một trong số môn khách đông đúc của thái tử. Thái tử vô cùng tán thưởng tài năng của hắn, cho rằng Trịnh Kỳ là người làm việc thực sự, tặng hắn không ít sách, còn là sách được thái tử chú thích, rất ít người được đãi ngộ đó.

Tuy được ân sủng của thái tử, Trịnh Kỳ làm việc càng khiêm tốn, ít ra ngoài, cả ngày ở nhà đọc sách, cố gắng không để người khác chú ý.

Lưu Tứ đánh giá Trịnh Kỳ cười ha hả: "Ha ha ha, trước vì cứu ngươi mà ta ở nhà lao rất lâu, sau khi ra không thấy ngươi tới bái phỏng là sao?"

Trịnh Kỳ ngớ người, hai bên đâu có giao tình gì, song Hạ vương nói tựa hồ không có gì sai, hắn vội nói: "Thần thất lễ, chưa từng bái tạ đại vương, mong đại vương thứ tội."

"Không cần đa lễ, hôm nay ngươi bày tiệc khoản đãi ta, coi như báo đáp ơn giải cứu đi." Lưu Tứ nói rồi thoải mái khoác vai đối phương:

Trịnh Kỳ vội vâng lời, dẫn ba người vào phòng trong, lại dặn quản gia mang các loại món ăn lên.

Bốn người ngồi trong phòng, Lưu Tứ hỏi tình hình của Trịnh Kỳ.

"Nay có nhà của mình, hết thảy đều tốt, thần cả ngày ở bên a mẫu tận hiếu, chiếu cố đệ đệ. Trịnh gia do thần làm gia chủ, nhiều việc cần thần phụ trách, thần còn có một đứa đệ đệ không ở bên cạnh, thi thoảng cần đi thăm ..."

Trịnh Ky gánh vác trọng trách gia chủ, quyết tâm thay đổi danh tiếng Trịnh gia, kể về cuộc sống gần đây, hắn khá hai lòng.

Đổng Trọng Thư trầm tư nhìn Trịnh Kỳ, bọn họ long trọng tới nhà, thêm vào tin tức Hạ vương về nước truyền bá xôn xao, tên nên chắc chắn biết Hạ vương tới đây làm gì, nhưng chỉ nói chuyện vụn vặt trong nhà, hiển nhiên là không muốn tới Hạ, vì hắn là gia chủ, trên có a mẫu, dưới có đệ đệ, không thể đi được.

Lưu Tứ có lẽ hiểu ý hắn, chỉ cảm khái: "Có ngươi tông tộc ắt thịnh vượng."

Rất nhanh có người mang thức ăn lên, mọi người cùng ăn uống.

Mọi người tán gẫu vui vẻ, Lưu Tứ ở phương diện khác không ra gì, chứ ở mặt nắm giữ tiết tấu, hắn là cao thủ. Mạc dù Trịnh Kỳ không quen thuộc với hắn, được hắn dẫn dắt, nhanh chóng thân mật, thậm chí còn cùng Đổng Trọng Thư nói chuyện học vấn, không khí vui vẻ.

Khi Lưu Tứ đứng dậy, mọi người thậm chí còn có chút quyến luyến, không muốn bữa tiệc kết thúc nhanh như thế.

Trịnh Kỳ tiễn họ ra cửa, Lưu Tú vỗ vai hắn: "Học cho tốt, chiếu cố người nhà, sau này gặp chuyện gì, hoặc có thành tựu, chớ quên viết thư cho ta."

Trịnh Ky vái thật sâu.

Lưu Tứ để lại lễ vật, dẫn mọi người đi.

Hạ Hầu Tứ được một bữa no say rất hài lòng, đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: "Đại vương muốn chiêu mộ hắn, vì sao không nói?"

"Ngươi ta đã nói rồi, có người nhà cần chiếu cố, sao có thể ép người ta được?"

Lưu Tứ không thất vọng, tự tin nói: "Thứ của ta thì sớm muộn cũng là của ta, không phải của ta, cưỡng ép cũng vô ích."

Trịnh Kỳ quay về nhà, Dương phu nhân vội gọi hắn tới, hỏi nguyên nhân Hạ vương đột nhiên tới thăm.

Trịnh Kỳ chiếu đúng sự thật nói: "Hạ vương tìm con ôn chuyện cũ, ăn xong liền đi."

Dương phu nhân cau mày: "Hạ vương thì có chuyện cũ gì với con mà ôn? Ta nghe nói Hạ vương sắp về nước rồi, lúc nay tới tìm con, ắt muốn mời con tới Hạ, trong lòng con chẳng lẽ không hiểu?"

"Sao con không hiểu, nhưng bây giờ con làm gia chủ, chuyện lớn nhỏ trong nhà ...."

Không đợi hắn nói hết, Dương phu nhân đã tức giận cắt lời: "Con làm gia chủ vì con là trưởng tử mà thôi, chuyện trong nhà khi nào cần con phải lo, chẳng lẽ ta đã già tới mức cần con đút cớm cho ăn? Hay đệ đệ con cần con ôm mới ngủ được."

"Thời gian trước nếu không có triều đình che chở, nếu không có ân tình thái tử, con có ngày hôm nay không?"

"Đại trượng phu sao không nghĩ góp sức vì nước? Nếu không con đọc sách làm cái gì?"

Trịnh Kỳ không biết đối đáp ra sao: "Con lo mọi người ..."

"Ta còn chưa tới mức cần con chiếu cố, trước kia con oán trách a phụ con, không để con có cơ hội thi triển tài năng. Bây giờ cơ hội tới rồi, một chư hầu vương tới tận nơi bái phỏng con, con lại từ chối, là lý gì? Chẳng lẽ con chê nước Hạ xa xôi, không cho con vinh hoa phú quý?" Dương phu nhân nghiêm giọng:

Trịnh Kỳ hoảng hốt nói: "Con không có ý đó."

"Vậy còn ở đây làm gì?"

Trịnh Kỳ không do dự nữa hành lễ với a mẫu, vội vàng chạy đi."

Nhìn nhi tử chạy vội vã, Dương phu nhân mỉm cười, quay dang Trịnh Tỷ ở bên: "Huynh trưởng con có tài lớn, tuyệt đối không thể để nó vì chuyện của chúng ta mà lỡ dở, hiểu chưa? Nếu nó tới nước Hạ, con chỉ được phép chúc mừng, không được khóc."

Trịnh Tỷ tủi thân nói: "Con biết rồi."

Khi Lưu Tứ ngồi xe xuất phát về phía quân học thì có kỵ sĩ đuổi theo, dừng ngựa trước mặt hắn rồi nhảy xuống.

Lưu Tứ nhìn thấy người đó có chút ngạc nhiên.

Trịnh Kỳ thở hồng hộc tới trước mặt Lưu Tứ cúi người thi lễ: "Đại vương, nếu không chê tài thần, xin nguyện theo đại vương tới nước Hạ, góp sức vì đại vương."

Bình Luận (0)
Comment