Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1201 - Chương 1202: Nhất Định Thành Bằng Hữu Tốt.

Chương 1202: Nhất định thành bằng hữu tốt.
Chương 1202: Nhất định thành bằng hữu tốt.

Trong Trường Lạc cung.

Lưu Tứ ngồi bên cạnh thái hậu, trước khi đi, người làm Lưu Tứ bịn rịn nhất là lão thái thái này, a phụ và a mẫu còn khỏe mạnh, dù là mình tới nước Hạ, sớm muộn cũng về thăm họ, nhưng mà đại mẫu ... Tuổi của bà lớn lắm rồi, ở cái tuổi này chẳng nói được gì cả, nhìn như khỏe mạnh đấy, nhưng rất có thể một hôm nào đó ngủ rồi không dậy được nữa, chẳng liên quan gì tới bệnh tật, đơn giản là tuổi thọ tới rồi.

Lữ gia xưa nay chẳng có ai thọ, toàn là chết trẻ.

Lưu Tứ nhìn đại mẫu rất chăm chú, như muốn khắc ghi hình ảnh của bà vào trong đầu.

Lữ hậu không trách hành động vô lễ này của hắn, vẫy tay gọi Lưu Tứ tới gần hơn, tổ tôn ngồi rất gần, bà vuốt tóc tôn tử: "Cháu có thể làm một chư hầu vương tốt chứ?"

"Cháu có thể."

"Cháu định làm thế nào?"

Lưu Tứ vô cùng nghiêm túc đáp: "Sau khi tới nước Hạ, cháu sẽ không xen vào chuyện của Phó tướng, sáu sẽ triệu tập thủ lĩnh các bộ, trở thành hảo hữu của họ, giúp họ giải quyết mâu thuẫn, đoàn kết các bộ tộc trong nước trước."

"Tiếp đó cháu sẽ tinh giản quân đội, cháu nói thật đấy, đại mẫu, 20 vạn quân là quá nhiều, hoàn toàn không cần, Đại Hạ cháu có phải Hung Nô đâu, không cần nhiều kỵ binh như thế."

"Cháu chỉ cần bốn vạn kỵ binh thôi, nhưng nhất định phải là tinh nhuệ nhất thiên hạ, không ai địch được, cháu sẽ thao luyện họ thật tốt, không chỉ là võ nghệ, còn cả tri thức nữa."

"Cháu sẽ hợp tác với Nhị ca, Nhị ca làm hậu cần cho cháu, cháu chỉ phụ trách đánh trận, hai nước sẽ đồng tâm hiệp lực."

"Có đội kỵ binh này, toàn bộ phương bắc đế quốc sẽ an toàn, nơi nào xảy ra chuyện, cháu chỉ cần một hai tháng là tới chiến trường. Cháu không làm tấm lá chắn phương bắc, cháu là thanh kiếm của đế quốc."

"Nói hay lắm." Nghe các loại ý tưởng của Lưu Tứ, Lữ hầu cười hiền hòa, run run đấy dậy lấy từ bên giá một cuốn sách, đưa Lưu Tứ:

"Cháu sắp đi xa, ta không có gì tặng cháu, đây là danh sách tông tộc ta, đều là thanh niên tài tuấn, cháu xem cần ai, bất kể là ai cũng có thể đưa đi, để họ phò tá cháu."

Lưu Tứ nhận lấy cuốn sách, xem qua vào dòng đã cười rách miệng: "Đại mẫu nói thế thì cháu mang đại mẫu đi, chẳng phải nước Hạ vô địch rồi sao?"

Lữ hậu cười to, vỗ trán hắn: "Chẳng bằng cháu đem Kiến Thành hầu đi, có hắn, cháu không lo thiếu tiền nữa."

Lưu Tứ sáng mắt: "Đúng rồi, vậy a phụ cháu có chịu thả người không?"

"Cháu thử hỏi xem."

"Thôi ạ, chắp sắp cưỡi ngựa đi xa, không làm cái chuyện hại mông mình làm gì."

Bái biệt đại mẫu xong là việc cuối cùng của Hạ vương cũng hoàn thành, tối hôm đó cả nhà tụ tập trong Hậu Đức Điện, Lưu Tứ vô cùng nhiệt tình mời rượu mọi người, ba vị mẫu thân Tào Xu, Ung Nga, Phan Khanh đều bị hắn chuốc say.

Sáng sớm hôm sau Lưu Tứ dẫn theo hai trăm kỵ binh, gần trăm hiền tài mà hắn chiêu mộ được, trong đó đa phần là học tử từ quân học, không chút lưu luyến lên đường tới nước Hạ, theo đuổi mộng tưởng ấp ủ bao năm.

Lưu Trường đứng trên tướng thành quan, nhìn về phương xa.

Y nhìn thấy bóng dáng nhi tử nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Nơi này là Đồng Quan, thủ tướng Đồng Quan tim đập chân run đứng bên cạnh, đầu cúi thấp, không ngừng lau mồ hôi.

Tâm tình của Lưu Trường thực sự phức tạp, thằng nhãi đó từ lúc học đi đã làm y phiền lòng, không ngừng trêu chọc y tức giận, mười mấy năm liền quen đánh nó như chuyện thường nhật. Y thường luôn mồm nói đưa nó tới chỗ xa nhất, ném luôn lên đảo để sau n ày không thấy nữa.

Câu ấy giờ thành hiện thực.

Nước Hạ nằm phía cực bắc Đại Hán, đi về một chuyến, chẳng biết là bao năm.

Lưu Trường ngửa đầu thở dài.

"Lộc, thằng nhãi đó sẽ không ngồi xe tù bị áp giải về Trường An chứ?"

"À .... Chắc là không đâu."

Lữ Lộc không dám khẳng định lắm, dù sao với vị đại vương này, chẳng có gì nói chắc được, trên bữa tiệc chia tay, hắn thậm chí ngang nhiên đòi đưa mình tới nước Hạ, làm bệ hạ thiếu chút nữa muốn đánh hắn. Đối với một vị chư hầu vương như thế, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, hắn thực sự không dám suy đoán, chỉ cần đừng giống Triệu vương là được, làm chư hầu vương bình thường là được, thậm chí có ngu ngốc một chút cũng không thành vấn đề.

Lưu Trường không nhìn phương xa nữa, hai người về xe, đi thẳng tới Trường An, trên đường đi Lưu Trường dặn: "Đi đường cẩn thận, đừng để gặp phải thái úy."

Lữ Lộc cảm động: "Bệ hạ không muốn để thái úy thấy mình bi thương phải không? Luận tới hiếu, quả nhiên bệ hạ đứng đầu."

Lưu Trường nhỏ giọng nói: "Chủ yếu là vì phủ thái úy trong phạm vi giải tỏa, trẫm sợ bị ông ấy chặn đường."

Lữ Lộc tròn mắt: "Phủ thái úy mà cũng rỡ?"

"Trong thành có rất nhiều kiến trúc phải tháo rỡ, đó là chuyện công bằng, đâu chỉ phá mỗi nhà ông ấy, chẳng hiểu ông ấy giận cái gì."

"Bệ hạ, thái úy có hai tòa phủ, một cái bị bệ hạ tháo rỡ làm thượng phương, giờ chỉ còn một cái cũng phá nốt, ông ấy không giận sao được? May là bây giờ tính khí thái úy tốt hơn không ít, nếu là thần ..."

Lưu Trường nheo mắt: "Ngươi định làm gì?"

"Đương nhiên là toàn lực phối hợp với bệ hạ ...." Lữ Lộc suýt lỡ lời, may mà dừng kịp: "Có điều bệ hạ nghe thần khuyên đi, đường đường Hoài Âm hầu sao có thể không nhà để về?"

Lưu Trường nghiêm mặt: "Sao lại nói không nhà để về, trẫm an bài nơi ở cho ông ấy rồi, không để ông ấy phải ra đường ngủ."

"Thế thì phải cám ơn bệ hạ quá." Lữ Lộc châm chọc: "Bệ hạ an bài ông ấy ở đâu?"

"À, phủ Nam việt vương ..."

Lữ Lộc vỗ trán đánh chát: "Thôi, chúng ta né thôi."

Lưu Trường lại cười toét miệng: "Hai người họ tương lai cùng làm việc ở phía nam, vừa vặn nhân cơ hội này tăng cường tình cảm có phải tốt không? Nói không chừng lúc này đang thảo luận binh pháp, bàn việc thủy quân tưng bừng ấy chứ."

"Người ở tuổi bọn họ không còn nhiều nữa, họ nhất định thành bằng hữu tốt."

Bình Luận (0)
Comment