Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1202 - Chương 1202: Tóc A Phụ Bạc Rồi.

Chương 1202: Tóc a phụ bạc rồi.
Chương 1202: Tóc a phụ bạc rồi.

Trong phủ Nam Việt vương.

"Con chó già này ...."

Nhìn hai ông già đánh nhau trên mặt đất, bất chấp cả thân phận, đấm hết cú này tới cú khác, giáp sĩ xung quanh không dám tới gần.

"Người đâu, Nam Việt vương và Hoài Âm hầu đánh nhau rồi."

Đám giáp sĩ la hét, người khác trợn mắt, các ngươi là giáp sĩ còn gọi ai nữa.

Triệu Đà tuổi đã cao nhưng vũ lực không thấp, chỉ một lúc đã đè Hàn Tín xuống đất, Hàn Tín trẻ hơn nhiều, vẫn còn sức phản kháng, coi như kỳ phùng địch thủ.

Triệu Đà rất tức giận: "Ngươi tới phủ ta ở còn sỉ nhục ta, thiên hạ có thứ ác khách vậy à?"

"Cả cái Đại Hán này do ta đánh được, ngươi mới là khách."

Mãi đến khi quản gia già của Triệu Đà tới sai giáp sĩ tách họ ra, hai người mở thở hồng hộc ngồi trên mặt đất gườm gườm nhìn nhau.

Triệu Đà phủi bụi, mắng: "Bao nhiêu tuổi rồi còn đánh lén?"

Hán Tín hừ lạnh: "Chướng mắt ông suốt ngày khoe khoang võ nghệ đấy."

Nguyên nhân hai người họ đánh nhau rất đơn giản, bọn họ đúng như suy nghĩ của Lưu Trường, cùng ngồi bàn binh pháp, thủy quân, chẳng ai chịu ai, nói miệng không thuyết phục được đối phương thì đánh nhau thôi ...

Thực ra cũng không tranh luận gì, Hàn Tín rất kiêu n gạo, ông ta không thèm tranh luận với người khác, nếu người ta không thừa nhận suy nghĩ của ông ta, ông ta sẽ nói với giọng khinh bỉ: Đúng, đúng đúng.

Triệu Đà nói chuyện thủy quân, Hàn Tín vừa nói suy nghĩ của mình đã bị Triệu Đà mắng ấu trĩ, Hàn Tín thấy lão già này rõ ràng muốn gây sự, làm gì có ai đủ tư cách nói ông ta ấu trĩ ở mặt quân sự:

"Bao giờ ông mới đi?" Triệu Đà hỏi không có ý tốt đẹp gì, mục đích đuổi khách quá rõ ràng:

"Một năm nữa, ít nhất phải bố trí phủ ở Trườn An.” Hàn Tín đột nhiên lại kích động: "Thằng nhãi dó không phải là người."

"Ta đang ở nhà yên lành, đột nhiên có một đám người xông vào, nói muốn rỡ nhà của ta, cho ta xem chiếu lệnh. Không phải ta tiếc, nhưng muốn rỡ phải báo trước một tiếng chứ? Cái phủ đó của ta đã bị thằng nhãi đó phá hoại chẳng còn lại cái gì, còn mỗi tòa phủ trống không, giờ nhà cũng rỡ nốt .... Lại còn rỡ luôn trong ngày.

Ngữ khí của Hàn Tín vô cùng căm phẫn.

Triệu Đà nhắc tới chuyện này cũng tức lắm: "Thế đã là cái gì, ta ở Trường An trước sau phải chuyển nhà ba lần, mỗi lần chuyển nhà, y đều dẫn người tới giúp, đợi giúp xong thi đồ đạc thiếu mất một nửa."

"Mấy ngày trước, y bảo ta cho ông ở nhờ trongphủ, ta đồng ý, y thưởng cho ta một thanh kiếm, ta xem qua, không ngờ là bội kiếm ta từng đeo, ta còn nói mãi là không biết sao chẳng thấy đâu."

Hai ông già cùng chửi rủa Lưu Trường, chửi hồi lâu lại nói tới Lưu Linh.

"Linh đúng là ngoan nhất, không giống cha."

"Thời gian qua nó luôn theo Lưu Hằng, học tập đạo trí quốc. Kỳ thực chuyện này là đúng, tên nước Ngô đó khó đối phó lắm, ta ở Nam Việt rất hiểu hắn ... Tên đó làm việc rất chặt chẽ, không lộ sơ hở n ào."

"Ừ, trước tiên giúp Linh bình định đương địa, chuyện cai trị thì cứ bình định đã rồi hẵng hay."

Khi Lưu Trường nơm nớp lo sợ về tới Hậu Đức Điện thì thật may thái úy không canh y ở đây.

Nhưng mà có Lưu An và Lưu Lương.

Lưu Trường thở phào, ngồi xuống thượng vị, hai đứa n hi tử vội hành lễ bái kiến.

Lưu Lương còn chưa kịp lên tiếng thì Lưu Trường đã chặn họng: "Nếu ngươi vì chuyện về nước mà tìm trẫm thì không cần nói nữa. Trẫm không cho ngươi về nước, ngươi còn chưa tới tuổi, thứ nắm bắt được còn chưa nhiều, điều cần học không ít, về nước bây giờ chỉ hại bách tính đương địa."

Lưu Lương tức thì không nói ra lời, thần sắc thất vọng.

Lần này hắn tới đúng là vì chuyện về nước, ngay cả đệ đệ cũng về nước rồi, hắn làm huynh trưởng tất nhiên không có lý do gì ở lại Trường An.

Đáng tiếc a phụ thậm chí không cho hắn cơ hội mở miệng.

Lưu Lương so với Lưu Tứ thì ngoan ngoãn hơn nhiều, không phản bác a phụ, chỉ nói: "Con biết rồi."

Lưu Trường luôn thương yêu đứa con thứ ba này, thấy nó không vui kéo tới gần, nhẹ nhàng nói: "Lương, không phải trẫm khinh thường ngươi, trẫm biết tài năng của ngươi, vì ngươi chân thành, người đi theo rất nhiều. Nhưng Bắc địa và hạ khác nhau, Bắc Địa là trại nuôi ngựa quan trọng nhất của Đại Hán, chuyện xử lý rất nhiều, trẫm lo ngươi sẽ mệt mỏi."

"Hơn nữa Bột đi rồi, Tứ đi rồi, nếu ngươi cũng đi, vậy bên cạnh trẫm không còn đứa nhi tử nào nữa à?"

Lưu An mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng chỉ thở dài lắc đầu, thân là người ngoài, hắn không nên phá hỏng cảnh cha hiền con hiếu nhà người ta.

"Trẫm tìm người làm bạn với ngươi, học tập cho tốt, muộn nhất là một năm ngươi có thể về nước."

Lưu Lương vâng lời, cáo tử a phụ và đại ca, rời khỏi Hậu Đức Điện.

Lưu Trường nhìn sang Lưu An: "Chuyện ba nước tây bắc giải quyết xong chưa?"

"Chưa ạ, mới đưa ra chiếu lệnh."

"Nạn châu chấu sao rồi?"

"Đã liên hệ với Loan tướng ạ."

"Còn chuyện kênh đào phía nam?"

"Con ...." Lưu An thi lễ: "A phụ, giờ con đi làm."

Lưu Trường không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt hiền hòa hơn nhiều: "An, ngươi phải hiểu, ngươi và đám đệ đệ khác nhau, chúng có thể lơ là học tập, thi thoảng thả lỏng một chút, nhưng ngươi không được. Tương lai đế quốc đặt vào tay ngươi, ngươi phải đối diện nhiều khó khăn nhất, trách nhiệm nặng nhất. Bây giờ trẫm yêu cầu ngươi cao, là muốn ngươi mau chóng được rèn luyện, dù không có trẫm cũng không sao."

"Nếu giờ này buông lỏng cho ngươi, rồi sẽ có một ngày ngươi uống say, len lén tới trước linh vị trẫm, khóc lóc kể khó khăn khi trị quốc."

Lưu An hoang mang: "A phụ không cần giải thích ..."

"Khi trẫm còn nhỏ, không hiểu được vì sao a phụ lại nghiêm khắc với nhị ca như thế, đến khi a phụ không còn, trẫm mới hiểu ra ... Vì a phụ bỏ mặc trẫm, khi ông ấy qua đời, nhiều việc trẫm không biết làm gì, len lén tới trước linh vị của a phụ khóc, không muốn đi ..."

Lưu An luống cuống chân tay, bình thường mồm mép lợi hại, lúc này không biết phải nói gì.

Lưu Trường cho hắn một ánh mắt tán thưởng: "Ngươi bây giờ lợi hại hơn trẫm năm xưa nhiều, đợi ngươi kế thừa ngôi vị, nhất định không bị dày vò nhiều như trẫm năm xưa nữa."

Lưu an vành mắt đỏ hoe, bái lạy: "Đa tạ a phụ."

"Được rồi, đi đi, đệ đệ ngươi cũng đi rồi ... Lúc ta còn nhỏ chỉ muốn tới biên tái, da ngựa bọc thây, ít nhất nó giúp ta hoàn thành ..."

Lưu An nhìn a phụ lải nhải, lòng chua xót, ánh mặt trời chiếu vào, hắn nhìn thấy tóc mai a phụ có thêm chút màu xám, ánh mắt tuy vẫn sáng, nhưng mang vẻ tan thương vô hạn ...

A phụ có tóc bạc rồi.

Bình Luận (0)
Comment