Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1203 - Chương 1203: Đại Vương Ngài Tốt Nhất Là Nên Có Ý Đó.

Chương 1203: Đại vương ngài tốt nhất là nên có ý đó.
Chương 1203: Đại vương ngài tốt nhất là nên có ý đó.

Cùng lúc đó Lưu Tứ suất lĩnh đám môn khách đông đảo của mình vượt qua sông, tới nước Triệu.

Lưu Tứ vốn có thể từ Trường An trực tiếp đi qua Bắc Địa, dùng tốc độ nhanh nhất tới nước Hạ, nhưng hắn không làm thế. Nhân cơ hội mình còn có thể đi các nơi, hắn muốn đi một vòng, nhất là Hà Bắc, hắn rất muốn đi xem sao, theo lời Hạ Hầu Tứ mà nói là vì tìm cơ hội sau này nam hạ.

Đương nhiên Lưu Tứ làm thế không phải vì tìm cơ hội nam hạ sau này, mà là tìm cơ hội hợp tác.

Nước Hạ sản nghiệp đơn nhất, tài nguyên thiên nhiên lẫn nhân lực hạn chế, muốn lớn mạnh phải hợp tác với các quận phương bắc, mọi người cùng lớn mạnh, chứ dựa vào một mình nước Hạ muốn phát triển không dễ.

Lưu Tứ mạnh miệng chứ hắn không ngốc.

Khi đoàn người bọn họ tới nước Triệu, đám Lưu Tứ trở nên kích động, đây là lần đầu bọn họ tới Hà Bắc, phong cách nơi này hoàn toàn khác với Trường An, tất cả mọi thứ đều là trải nghiệm hoàn toàn mới, Lưu Tứ thực sự thích nước Triệu.

Nước Triệu rất cổ, kiến trúc cổ, ăn mặc cổ, nói chuyện cũng rất cổ, đôi khi chỉ có thể đoán người ta nói gì chứ không hoàn toàn hiểu hết lợi họ.

Trong khi Đại Hán đang biến đổi từng ngày, từ bắc xuống nam thay da đổi thịt, chỉ nước Triệu là ngoan cường phục cổ, ở nơi này còn có thể nhìn ra phong cách Chiến Quốc. Làm Lưu Tứ kinh ngạc là, giáp sĩ ở đây kiểm tra người qua lại còn phải hành lễ, thương cổ gặp mặt cũng hành lễ ... Lễ nghi nhiều hơn cả vùng văn hoa lễ nghi như Tề Lỗ.

Lưu Tứ dẫn đoàn người chơi bời ở nước Triệu bốn năm ngày mới tới vương cung Triệu vương, bái kiến trọng phụ.

Ra nghênh đón họ là Triệu quốc tướng Viên Áng.

Viên Áng cũng không ngờ được Hạ vương lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, trước tiên hắn nói với mọi người, sức khỏe Triệu vương không tốt, chỉ có thể gặp riêng Hạ vương, lại bày tiệc thiết đãi mọi người. Đợi khi Hạ vương theo hắn vào phòng trong, hắn mới nói thật.

"Cái gì? Triệu vương không có ở nước Triệu? Ông ấy muốn mưu phản à?" Lưu Tứ nhảy dựng lên, hắn nghe rất nhiều truyền thuyết về vị trọng phụ hoang đường này:

Viên Áng bất lực giải thích: "Triệu vương tới nước Đại, bệ hạ ân chuẩn cho ở lại một thời gian, bọn thần không muốn tuyên bố ra ngoài."

Lưu Tứ cau mày: "Có phải trọng phụ không khỏe nên ở lại lâu thế?"

"Không phải, chủ yếu là vì đại vương muốn ở lại lâu hơn thôi ... Khụ khụ, đương nhiên bọn thần cũng muốn đại vương về sớm, nhưng đại vương mấy năm qua đã rất mệt mỏi, hiếm khi được thả lỏng, bọn thần không quấy rầy ..."

Lưu Tứ chẳng thấy chút mong nhớ nào trên mặt Viên Áng, chỉ thấy niềm vui.

Đây là tên gian thần!

Lưu Tứ thầm nghĩ.

Đại vương nhà mình không ở trong nước, hắn có thể tự mình nắm giữ đại quyền, cho nên tên này mới vui như thế, ngươi hoàn toàn không muốn Triệu vương về Hàm Đan, đúng không?

Viên Áng đại khái cũng nhận ra mình biểu hiện quá rõ ràng, vội vàng kiềm chế một chút.

Cơ mà Viên Áng vui thật, không phải chỉ mình hắn mà toàn bộ nước Triệu từ trên xuống dưới đều vui vẻ, từ khi Lưu Như Ý tới nước Đại, nước Triệu không còn bất kỳ phiền toái nào nữa. Dưới sự điều hành của Viên Áng, hết thảy đâu ra đó, thuận buồm xuôi gió, nước Triệu từ khi khai quốc chưa từng mỹ hảo như vậy, cuộc sống binh yên, Viên Áng cũng thoải mái nhẹ nhõm.

Đương nhiên đối diện với Hạ vương thì không thể nói thế.

Ở nước Triệu chơi đủ rồi, nay Triệu vương không có ở đây, Lưu Tứ cũng không ở lại làm gì, ngay hôm sau xuất phát hướng về phía nước Đại.

Lộ trình của Lưu Tứ làm ngươi ta đau đầu không thôi, hắn không trực tiếp trừ Triệu qua Đại mà lại làm một vòng tới nước Đường trước mới tới Đại vòng và vòng vèo, nhưng đại vương muốn thế, mọi người cũng đành chịu.

Hơn nữa nhân cơ hội này bọn họ cũng muốn tới vòng qua nước Đường thế nào, chẳng giống như tin đồn, nước Đường không có mấy cường đạo, bốn bề thanh bình, an cư lạc nghiệp làm Lưu Tứ nhanh chóng mất hứng quay về mục đích chính của mình.

Khi Lưu Tứ tới nước Đại, rốt cuộc cũng gặp được huynh trưởng nhớ nhưng lâu n gày.

"Nhị ca!" Lưu Tứ hét to nhào vào lòng Nhị ca.

Lưu Bột hai mắt đỏ hoe, hắn thực sự quá nhớ đứa đệ đệ này.

Hai huynh đệ có quá nhiều lời muốn nói, lần này Lưu Bột tới đón cũng không mang theo bao nhiêu người, chỉ có Chu Mông làm hộ vệ, mà cũng chẳng biết ai bảo vệ ai. Đoàn người đi về phía Bình Thành, Lưu Tứ kể chuyện trên đường đi, Lưu Bột là thính giả tốt, không cắt lời, nghê đệ đệ than vãn cằn nhằn.

"Nhị ca, chúng ta lâu rồi không gặp, tình hình bên này có ổn không? Có ai bắt nạt huynh không?"

Lưu Bột thật thà đáp: "Không có ai bắt nạt ta, sống tốt lắm."

Lưu Tứ vỗ ngực: "Nhị ca, nếu có người bắt nạt huynh cứ lên tiếng, đệ nhất định ra mặt cho huynh."

"Được!"

Đoàn người theo sau lắc đầu, đại vương ngài còn chưa tới ngực ngươi ta đấy.

Lưu Bột đối với chuyện xảy ra trong triều cũng hết sức tò mò, Lưu Tứ giải thích cho hắn nghe an bài của a phụ với muội muội làm Lưu Bột cảm khái không thôi. Bọn họ vừa vào thành, Lưu Bột liền dẫn thằng nhãi này đi bái kiến Triệu vương Lưu Như Ý trước tiên.

Như Ý bây giờ béo hơn trước không ít, xem ra cơm nước ở nước Đại không tệ, làm hắn béo trắng. Biết tin Lưu Tứ tới, hắn cũng vô cùng vui vẻ, cứ bẹo há Lưu Tứ n ói giống cha.

Ba người ngồi cùng nhau.

"Trọng phụ, Nhị ca, lần này cháu về nước, chính là cơ hội của ba nước chúng ta."

Lưu Như Ý gật đầu: "Cháu nói đúng, ba nước chúng ta liên hợp, muốn người có người, muốn lương thảo có lương thảo, muốn ngựa có ngựa, triều đường không làm gì nổi chúng ta."

Lưu Bột vội hắng giọng: "Ý tứ đệ đây là cơ hội của chúng ta, cùng nhau phát triển."

"Ý ta cũng thế!"

Trọng phụ ngài tốt nhất là cũng có ý đó.

Lưu Tứ lại nói: "Sau này ba nước chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, cùng tiến cùng lui, đừng để như ba nước tây bắc, phải cho thiên hạ biết ba vương phương bắc xuất sắc hơn nhiều ba vương tây bắc."

Lưu Bột hỏi gấp: "Ba vương tây bắc xảy ra chuyện gì?"

Sự kiện này không đưa lên báo, Lưu Bột hiển nhiên không biết, Lưu Tứ có được cơ hội khoe khoang, đem ba vương tranh đấu chọc giận a phụ thế nào kể ra.

Lưu Như Ý nổi giận: "Ba thằng nhãi đó làm chư hầu vương rồi mà còn không an phận à?"

"Nhớ năm xưa huynh đệ bọn ta hòa thuận cỡ nào, chưa bao giò tranh cãi, sao tới đời các ngươi lại lắm chuyện như thế?"

Lưu Tứ và Lưu Bột không nói.

Bọn họ uống ít rượu, Như Ý say rất nhanh, Lưu Bột sai người đưa hắn về trước.

Bình Luận (0)
Comment