Chỉ còn lại hai huynh đệ, cũng không nói chuyện quốc gia đại sự gì nữa, chỉ kể chuyện lặt vặt trong nhà thôi.
Thê tử của Lưu Bột đã có thai, năm nay sẽ sinh, điều này làm Lưu Tứ vui lắm, mình lại sắp có thêm một đứa do tử rồi, nhớ lại mấy đứa do tử ở Trường An, an ủi bản thân, con của Nhị ca chắc là sẽ rất ngoan.
"Đệ chưa thể thành gia, tái ngoại nhiều bộ tộc, nói không chừng đệ cần thông hôn, vì thu phục họ, có thể đệ phải cưới rất nhiều mỹ nhân. Đây là quốc gia đại sự sao có thể vì chuyện riêng mà làm lỡ chuyện lớn?"
"Phun rắm!"
Lưu Bột bợp một phát vào đầu, Lưu Tứ ù cả tai.
"Nhị ca, huynh đừng có làm như trước kia nữa, huynh còn đánh là đệ nằm xuống luôn ở nơi này đấy."
Lưu Bột vội xin lỗi: "Ta lâu rồi không đánh đệ, không thu tay lại được."
"Nhưng bất kể thế nào đệ cũng phải có thê tử, có người giúp đệ trông coi hậu cung chứ, trong lòng đệ không có ai à?"
Lưu Tứ rất thoáng đạt phất tay: "Không có, gặp được hẵng nói."
Hai huynh đệ lại nói chuyện tương lai, Lưu Bột nghiêm túc nói: "Sau khi tới nước Hạ, đệ phải chịu khó nghe lời quốc tướng, chớ nóng vội, trước tiên làm quan tình hình quan viên đương địa và bánh tính, đừng cho rằng mình giỏi hơn người khác, gặp chuyện không hiểu thì hỏi ta."
Lưu Tứ ôm đầu: "Biết rồi, nhị ca, trước khi đi a phụ đã dặn đệ rồi."
Lưu Bột buồn bã thở dài: "Lâu rồi không gặp a phụ a mẫu, ta rất muốn về nhà thăm họ nhưng việc càng lúc càng nhiều, thực sự không đi được."
Lưu Tứ vội nói: "Nhị ca đừng lo, a phụ suốt ngày chơi bời vui vẻ lắm, không tới Thượng Lâm Uyển săn thú thì dẫn người đi rỡ nhà người ta. Đệ thấy bản thân a phụ cũng không muốn ở Trường An nữa, nói không chừng một thời gian nữa sẽ để đại ca thống lĩnh chuyện toàn quốc, dẫn a mẫu tới thăm chúng ta ấy chứ.”
Cùng lúc ấy Lưu Trường xuất hiện ở tổ miếu.
Tổ miếu nắm giữa Vị Ương cung và Trường Lạc cung, mỗi lần Lưu Trường đi tìm a mẫu đều đi n gang qua đây. Hai giáp sĩ phụ trách trông coi nơi này thấy hoàn đế xách bầu rượu tới thì không ngạc nhiên nữa, vờ như không thấy gì. Lưu Trường cũng nhận ra họ, hiền hòa gật đầu với họ rồi đi vào trong.
Gọi là tổ miếu, kỳ thực là thái tổ miếu, miếu của Lưu Bang.
Lưu Bang chẳng quan tâm những thứ sau khi mình chết, an bài hậu sự có chút qua loa, quy mô tổ miếu không lớn, chỉ là một tiểu viện, trang trí bên trong rất bình thường, chẳng nhìn ra đây là người sáng lập Đại Hán.
Lưu Trường đi vào trong, đặt rượu xuống, ngồi bệt xuống đất, dựa vào cột.
"A phụ ... Con lại tới thăm người đây."
Lưu Trường nói rốt rót cho a phụ một chén, đặt sang bên.
"Con của con đều đã tới đất phong của mình, tôn tử của a phụ đã về nước ... Đáng tiếc, a phụ không thấy."
"A phụ có biết tiểu tôn tử của người được phong ở đâu không? Nước Hạ đấy, nghe xa lạ phải không, chính là địa bàn Hung Nô, là đám vây a phụ trên núi suýt giết a phụ luôn đó ... Ha ha ha, năm xưa a phụ không đánh được, con đánh được rồi, còn phong quốc, vì chuyện này a phụ phải mời con một chén nhỉ?"
Lưu Trường tự rót cho mình một chén, uống cạn.
"Con cũng già rồi, tóc mai đã bạc, con của con đã tới tuổi về nước, tôn tử của con đã bắt đầu đi học ... Nhiều suy nghĩ của con khi còn trẻ, bây giờ không còn thực hiện được nữa. May mà có con của con thực hiện thay con."
"Đều tại a phụ, qua đời quá sớm, nếu người có thể ở lại thêm vài năm, con đã có thể giống Tứ, tới đất phong của mình, chẳng cần nghĩ gì, chỉ cần đi giết địch, ngủ với mỹ nhân ... Vậy tốt biết bao. Cả ngày ở tái ngoại rong ruổi, tự do tự tại, say rồi kiếm bừa một chỗ để ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục xuất phát."
"Kỳ thực cũng không thể trách a phụ hết .... Còn phải trách nhị ca, con giúp huynh ấy, giúp một cái tới tận bây giờ, nhớ đánh huynh ấy vài cái cho con."
"Lão thần càng ngày càng ít ... Sức khỏe của a mẫu cũng ngày một kém, bây giờ không chống gậy là không đứng dậy được nữa, con phái rất nhiều thái y trông nom. A mẫu giống người, không chịu uống thuốc, nếu con không có ở đó còn ép thái ý nói dối ..."
"Có vẻ a mẫu thực sự nhớ a phụ rồi ...Có vài lần con nghe thấy a mẫu cùng ai đó cãi nhau rất dữ, tới gần mới nghe thấy a mẫu cãi nhau với người."
"Thực ra làm người như a phụ cũng tốt, chẳng để ý tới người bên cạnh, mỗi ngày đều vui vẻ, để ý tới quá nhiều người, luôn nghĩ tới người không còn nữa, sẽ rất đau lòng."
Lưu Trường chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu, cả người cứ cứ ngất ngư.
"An cũng lớn rồi ...con chuẩn bị cho nó dần dần tiếp nhận chuyện triều đường, sau đó đi làm một chuyện con luôn muốn làm ... Diệt An Tức, đạp nát La Mã."
Lưu Trường phanh cổ áo, kiêu ngạo nói: "Ở phương diện nào con cũng đã làm tới cực điểm, nay Đại Hán cường đại tới mức người không tướng tượng được đâu ...."
Lưu Trường lẩm bẩm, người ngả ra sau, dựa vào cột ngủ mất.
Gió mát vi vu thổi qua mặt Lưu Trường, tựa như phụ thân đang lau mồ hôi cho nhi tử.
"Đại phụ!"
"Đại phụ!"
Đột nhiên có cái gì đó lay mạnh Lưu Trường, Lưu Trường men say tan biến, người sực tỉnh, y nhảy bật dậy, tay đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt cực kỳ đáng sợ.
Lưu Thiên ngã xuống đất, đau tới xoa mông, Tiểu Trư đứng xa, thấy may mắn vì mình không sán tới.
Lưu Trường phát hiện ra là hai thằng nhóc thì sắc mặt hòa hoãn lại, kéo Lưu Thiên lên: "Sao lại là hai thằng nhãi các ngươi."
Lưu Thiên bặm môi, trông có vẻ hơi đau: "Không bằng cháu trực tiếp đi tìm a phụ, vốn tưởng thoát được một trận đòn, không ngờ môn bị thương."
"Nói, tìm trẫm có việc gì?"
"Không phả cháu tìm đại phụ." Lưu Thiên gãi đầu: "Là tế tửu muốn gặp."
"Hả? Gọi gia trưởng à? Sao a phụ cháu không đi?"
"Tế tửu không cho cháu gọi a phụ tới, nói a phụ cháu còn ác liệt hơn cháu, không có gì nói với a phụ cháu hết. Với lại không phải là đại phụ nói rồi sa? Sau này nếu phải tới huyện học thì gọi người đi, đừng gọi a phụ cháu."
Lưu Trường vỡ lẽ: "Cháu lại gây chuyện rồi à?"
"Không ạ!" Lưu Thiên nói chắc nịch: "Cả hai bọn cháu đều gây chuyện."
(*) Truyện đang đi vào hồi kết đó.