Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1205 - Chương 1205: Nước Hạ.

Chương 1205: Nước Hạ.
Chương 1205: Nước Hạ.

Nước Hạ.

Trời xanh xanh, đất mênh mang, gió thổi cỏ nghiêng thấy cường đạo.

Đó là từ hình dung thỏa đáng nhất với nước Hạ, từ sau khi rời nước Đại, vượt qua Trường Thành, tiến vào biên cảnh nước Hạ, tình huống liền thay đổi. Ở nơi này rất khó phân biệt phương hướng, bởi vì bốn bề là thảo nguyên nhìn không thấy điểm cuối, ngoài bầu trời, rặng núi liên miên thì chỉ còn cỏ thôi. Cỏ che lấp cả trời đất, cho dù là biển chỉ đường mới dựng lên, không bị gió xô đổ thì cũng bị cỏ nhấn chìm, chẳng phát huy được tác dụng.

Hạ Hầu Tứ nhảy xuống ngựa, vất vả kéo tầm bảng chỉ đường ra, dựng lại ở bên, xem văn tự trên đó nói: "Còn ba ngày lộ trình nữa."

Mọi người đều trầm mặc, cả Lưu Tứ luôn hoạt bát cũng không nói được gì.

Xuất phát từ Trường An, bọn họ đi qua rất nhiều quận quốc, bất kể nơi nào cũng thấy một bức tranh giống nhau, đồng ruộng, bách tính, đường xá, mọi người nói cười vui vẻ, cho đến khi bọn họ vượt qua Trường Thành, tình hình khác hẳn.

Ngoài Trường Thành, thứ có thể thấy được chỉ có thảo nguyên mênh mông mà thôi, phóng mắt nhìn tới, không có đồng ruộng, không có đường xá, không có con người, chỉ có thảo nguyên vô cùng vô tận, cứ như tới một thế giới khác vậy.

Khi mọi người rời Trường An, từng nhiều lần nghe nói tới tính huống đương địa. Ai cũng nói nước Hạ hẻo lánh, nước Hạ bần cùng, không có bóng người ... Nhưng trong lòng họ không có khái niệm cụ thể, có lẽ trong lòng họ, nước Hạ cũng giống thôn quê của Trường An.

Nhưng khi bọn họ thực sự tới nơi này mới hiểu được hàm ý những lời đó.

Thế nhưng đừng tưởng vắng vẻ mà bình yên, bọn họ đi nhiều ngày, trong đó mấy lần gặp phải đàn sói, hai lần bị đạo tặc tập kích, còn lại chẳng gặp được cái gì khác nữa.

Dưới chân hoàn toàn không có đường, đằng xa cũng không thấy thành trì, nếu chẳng phải có dẫn đường đi trước, mọi người chẳng biết tới được vương thành không. Dựa theo lời dẫn đường nói thì vương thành cách Trường An gần lắm.

Gần? Mọi người bắt đầu nghi ngờ khái niệm khoảng cách của người nơi này.

Đột ngũ cứ vậy lặng lẽ bước đi, không ai giao lưu với ai, Lưu Tứ đột nhiên bật cười: “ Nơi này đâu đâu cũng có thể đua ngựa, không gì cản đường ... Chúng ta luôn khoe khoang kỹ thuật đánh xe của minh, hôm nào kiếm chỗ đua xe, xem ai giỏi nhất?"

Cũng có vài người bị hắn kích động, không ai muốn tỏ ra yếu đuổi, lần lượt biểu thị muốn quyết một trận thư hùng.

Lưu Tứ lấy túi nước ra uống một ngụm lớn, dùng ống tay áo lau miệng, hưng phấn chỉ phương xa: "Đây chính là nơi chúng ta thi triển tài năng, mọi người nghĩ mà xem, mảnh đất này về sau xuất hiện những con đường bằng phẳng, xuất hiện thị trấn sầm uất, xuất hiện thành trì, thương cổ qua lại tấp nập, thế chẳng phải thể hiện được tài năng của chúng ta sao? .... Hạ Hầu Tứ, sau này tặc khấu ở một dải này do ngươi thanh trừ! Đây toàn là quân công đấy."

Hạ Hầu Tứ cười to: "Giao hẹn như thế."

Đồ Đường không vui: "Loại chuyện này sao có thể chỉ định chứ, ai có bản lĩnh thì người đó đi! Quân công này, ta lấy là cái chắc rồi."

"Vậy chúng ta thử xem, ai giết được nhiều hơn!"

Mọi người nói rồi liền tìm một mảnh đất cao, định qua đêm ở nơi này. Lửa được đốt lên, dăm ba người tụ lại một chỗ, ăn thịt, tán gẫu. Lưu Tứ ngồi ở giữa, Đổng Trọng thư ngồi bên cạnh.

"Đại vương, trước kia chúng ta suy nghĩ quá đơn giản rồi." Đổng Trọng thư lo lắng: "Những người theo chúng ta đều vũ dũng nhất, trung thành nhất, người như thế nhìn thấy tình hình nước Hạ đều trở nên ít nói, xuống tinh thần, nói gì những người khác."

Trịnh Kỳ nói vào: "Cũng không cần phải bi quan như vậy, họ không phải đều là người ham hưởng thụ, tình huống thế này mới thể hiện ra được ai là hiền nhân chân chính, không sợ gian nan. Đại vương chớ lo, nước Hạ kỳ thực không dùng tới nhiều quan lại như thế, ai ngại khó thì cho đi thôi, thần thấy tình huống nơi này, lòng có không ít suy nghĩ. Bộ tộc của chúng ta quá phân tán, quản lý không dễ."

"Cúng ta nên bỏ công sức ở trên con đường từ Trường Thành tới vương thành, thiết lập một số hương thôn, khai khẩn một số đất đi, di chuyển một vài người tới ..."

Lưu Tứ nghe vậy trên mặt mới có nụ cười: "Ngươi nói đúng lắm, cứ nghi kỹ đi, đợi tới khi gặp quốc tướng thì bàn bạc với ông ấy."

Trịnh Kỳ gật đầu, đi tìm người khác trò chuyện.

Đổng Trọng Thư đợi hắn đi rồi mới n ói: "Trịnh Kỳ là người có thể làm việc thực tế .... Có điều đại vương, thủ đoạn cai trị tuy có nhiều, nhưng hạch tâm chỉ có một, lấy giáo hóa làm chủ, song giáo hóa cũng cần các phải các phương diện khác phụ trợ. Bách tính đều thực tế, chỉ nói mồm thôi vô dụng, phải để họ giàu có, cuộc sống tốt đẹp lại, họ mới tin lời thánh nhân."

Lưu Tứ gật gù: "Đúng thế, giáo hóa không thể chỉ nói xuống, Nho gia các ngươi nói nhiều mà chẳng làm được là bao mới bị Hoàng lão qua mặt đấy .... Phải để người dân cảm thụ được biến hóa, trị quốc không chỉ là giáo hóa, phải cai trị thiết thực."

"Ta cứ tưởng ngươi chỉ có học vấn tốt thôi, không ngờ ngươi có thể nói ra những lời này, con mẹ nó, có lý quá."

Đổng Trọng Thư hiểu ý hắn: "Thì ra đại vương không tin thần biết trị quốc, chẳng trach trước kia không chịu đưa thần theo."

"Không phải, ta cho rằng ngươi sở trường nói xuống, ha ha ha, tại ta, tại ta, ta tự phạt." Lưu Tứ lấy nước thay rượu, tự phạt vài ngụm:

Tối hôm đó bọn họ không nghỉ ngơi tử tế, nửa đêm bị đạo tặc tập kích, đám người này rất thần kỳ, thảo nguyên mênh mông như vậy, thế mà cứ có người xuất hiện là chúng phát giác ngay.

Vấn đề đạo tặc ở nước Hạ rất nghiêm trọng, nhưng đạo tặc hiện giò không phải là mục dân, chủ yếu là tội phạm trong Trường Thành. Những kẻ này sau khi phạm tội, không con chốn dung thân ở đương địa liền chạy ra thảo nguyên, ở nơi này không dễ bị bắt, chúng liên làm nghề đánh cướp, đôi khi tấn công cả bộ lạc nhỏ, làm đương địa khổ không siết.

Đồng thời điều này làm Lưu Tứ ý thức được vấn đề này nghiêm trọng ra sao.

Phòng tuyến của nước Hạ quá dài, không giống như nước khác có thể xác thực nhân khẩu trong nước.

Còn chưa tới vương thành, còn chưa thực sự trị quốc, Lưu Tứ đã cảm nhận được áp lực của một chư hầu vương rồi.

Bình Luận (0)
Comment