Khác với nước Hạ hoang vu, bốn bề không một bóng người thì Trường An lại quá chật chội, tòa thành này lúc đầu xây dựng không để phục vụ cho nhiều người như thế, năm mươi tới bảy mươi vạn là cùng cực rồi, vậy mà dân số Trường An bây giờ đâu chỉ trăm vạn. Dù có phá cổng thành cũng không giúp được là bao, bởi vì khu vực trung tâm quá đông đúc.
Bình thường giao thông trong thành đã bất tiện, tắc đường chửi bới thường xuyên, lại thêm do gần đây lại thêm công tác giải tỏa di dời, khắp nơi thấy từng đoàn lao dịch, đường xá ngổn ngang, xe vận chuyển vật liệu nối nhau trên đường, gia tăng sự ách tắc nơi này.
Để đẩy nhanh tiến độ, quan phủ cho làm việc cả đêm, làm người ta cả ngày không yên thân.
Năm ngày qua Trường lão gia hai lần bị tắc đường, lỡ hẹn với muông thú trong Thượng Lâm Uyển, chuyện lớn không làm được, đành ở lại Hậu Đức Điện xử lý chuyện lặt vặt trong nước.
Trước đó không lâu, quận thủ Lũng Tây dâng thư tạ tội với hoàng đế.
Nguyên do là trong nạn châu chấu trước đó, khiến Lũng Tây xuất hiện rất nhiều thần côn, đám người này suất lĩnh bách tính tiến hành tế tự. Quận thủ dù đưa ra lệnh cấm, nhưng không có mấy tác dụng , thậm chí khiến bách tính bất mãn, đám người Tần sợ quỷ thân đã khắc vào trong tâm khảm, bọn họ tới nay trước khi trước khi làm việc gì vẫn mới người tới xem bói.
Lần này vừa nghe tin nạn châu chấu, điều đầu tiên họ nghĩ tới không phải là thực hiện theo khuyến cáo trên báo, chỉ dẫn của quan viên mà là lập tức tổ chức cũng tế rầm rộ, cầu xin thần châu chấu thương xót, bỏ qua cho bọn họ.
Mà mỗi lân cúng tế như vậy là vô số lương thực, gia súc, tiền tài bị lãng phí.
Quận thủ sau khi biết trong địa bàn của mình xuất hiện nhiều chuyện tế tự như thế thì vội vàng dâng thư cho triều đình, cầu xin hoàng đế khoan thứ cho tội của mình.
Lưu Trường thì phái Đậu Quảng Quốc tới điều tra, Đậu Quảng Quốc làm việc đắc lực, liên tục gửi thư về báo cáo tình hình, sau nửa tháng thì về đợi lệnh.
Nhìn thấy Đậu Quảng Quốc đi vào, Lưu Trường vẫy tay bảo hắn tới bên cạnh mình, tiếp đó lấy thư tín đặt trước mặt.
"Trẫm xem thư của ngươi rồi, còn muốn bổ xung gì không?"
Đậu Quảng Quốc lắc đầu: "Không có ạ, điều cần nói thần đã nói hết trên thư rồi."
Lữ Lộc ở bên không nhịn được nói: "Bệ hạ, loại tế tự này là truyền thống đương địa, không nên cưỡng ép thay đổi, đây chỉ là chuyện ở địa phương, sẽ không ..."
Lưu Trường tức giận quát: "Ngươi thì hiểu cái gì?"
"Trẫm có cấm tất cả chuyện tế tự không? Năm nay ở nước Tề tổ chức tế tự Khổng Tử, trẫm có phản đối không? Nước Sở tế tự Khuất Nguyên, trẫm có phản đối không? Trẫm cũng ở Trường An tế tự a phụ và các vị huynh trưởng, các vị công thần trung liệt, đều do trẫm tự mình làm!"
"Nhưng đám người đó tế tự cái gì? Bọn chúng tế tự thần châu cháu! Đó không phải là tế tự, đó là hèn nhát."
"Gặp phải thiên tai, không tìm cách chiến thắng, lại cầu xin thiên tai thương hại, muốn thần linh giúp đỡ à? Nếu thần linh giúp đỡ thì ngay từ đầu đã không có những thiên tai này! Chiến thắng thiên tai xưa nay luôn là nhờ sức người, không phải quỷ thần."
Nghe hoàng đế phẫn nộ quát thảo, Lữ Lộc không dám nhiều lời nữa, luôn miệng vâng dạ.
Lưu Trường tiếp tục nói: "Trẫm làm bách tính trở nên giàu có, không phải để bọn họ đem thức ăn đi cúng tế thần châu chấu! Ngươi biết toàn bộ Lũng Tây tế tự tốn bao nhiêu lương thực, lãng phí bao nhiêu nhân lực không?"
Đậu Quảng Quốc thấy hoàng đế nổi nóng, vội vàng nói: "Bệ hạ nói đúng ạ, phải cấm chỉ, nhưng bách tính ngu xuẩn ..."
"Đây không phải vấn đề bách tính, mà có kẻ ác giở trò." Vân Sơ cắt lời: "Trẫm xem rất kỹ thư của ngươi , bách tính dùng trâu cừu, lương thực, tiền tài cúng tế quỷ thân. Thế nhưng quỷ thần không cần những thứ này, vậy cuối cùng vào túi ai? Hay là vào túi đám phương sĩ?"
"Đám người này giả thần giả quỷ, dọa dẫm bách tính, mượn lớp vỏ quỷ thần, mưu lợi cho bản thân ... Bọn chúng mong gặp được loại thiên tai này. Mỗi lần gặp được loại chuyện này là bọn chúng có thể phát tài rồi ... ."
"Lộc, gọi Mạc Như và Chương tới một chuyến."
Lữ Lộc nhận lệnh, phái người đi tuyên.
Lưu Trường hầm hừ: "Hừ, quan viên đương địa chắc là cũng không sạch sẽ gì đâu."
Đậu Quảng Quốc không chút suy nghĩ nói ngay: "Theo điều thần thấy, có vài huyện lệnh ủng hộ tế tự, hoặc là lén tham dự tế tự, thậm chí có người giở trò ngăn cản thần điều tra."
Lưu Trường cười lạnh: "Tất nhiên là có kẻ tổ chức rồi, đám phương sĩ dám ngang hiên tổ chức tế tự, ngay cả quân thủ không thể áp chế, phải liên hệ với đám quan viên trước. Còn những kẻ ngu xuẩn thành đồng lõa với bọn chúng mà không biết .... Trẫm không phải là chuyện bé xé ra to, mà muốn mượn chuyện ở Lũng Tây chỉnh đốn toàn quốc. Trẫm không tin, trẫm là hoàng đế Đại Hán mà không đối phó với thần linh của đám côn trùng!"
"Thần châu chấu cái gì chứ, Lộc! Lát nữa hạ lệnh cho trẫm, còn dám tế tự châu cháu, giết!!"
Đậu Quảng Quốc vội vàng đi tới: "Bệ hạ, giết người tế tự thì hơi quá."
Lưu Trường thu lại lửa giận, sửa lời: "Vậy thì đi đày, đày hết tới nước Hạ cho trẫm."
Đậu Quảng Quốc vẫn tương đối bình tĩnh: "Trừ cúng tế châu chấu ra, Lũng Tây còn rất nhiều loại té tự, các loại sơn thần, ác quỷ. Thần cho rằng không có gì đáng ngại, bách tính sợ sơn thủy thiên địa không phải chuyện xấu. Nhưng tế tự ác quỷ, bệnh tật, thì không thể tha thứ. Nên để lễ bộ lo liệu chuyện này, bệ hạ không nên vội dùng tới hình bộ, e rằng ..."
"Không cần phải nói nữa, dùng lễ bộ, dùng cả hình bộ!" Lưu Trường không vui;" Đôi khi hình bộ còn hữu dụng hơn lễ bộ."
Nghe vậy Đậu Quản Quốc không nói gì thêm.
Rất nhanh Lưu Chương và Tuyên Mạc Như tới Hậu Đức Điện, Lưu Trường bảo Đậu Quảng Quốc và Lữ Lộc ra ngoài, cùng hai người kia thảo luận.
Nửa canh giờ sau, Tuyên Mạc Như và Lưu Chương khí thế hùng hổ rời Hậu Đức Điện, bước nhanh ra ngoài, Lữ Lộc và Đậu Quảng Quốc đứng ở cửa thấy bộ dạng hai người đó như vậy thì nhìn nhau, lòng hiểu rõ, đám phương sĩ kia e là xong đời rồi.
Rất nhanh Lưu Trường cũng rời khỏi Hậu Đức Điện, ngồi xe ngựa, xông ra khỏi hoàng cung.